Chương 450: Nhà họ Triệu xuống dốc
Lục Kính Đình mở đường đi VIP cho Triệu Mộng Tuyết, Triệu Mộng Tuyết ép tôi đi vào phòng chờ.
Trong khoảng thời gian này, Thắng Đen cũng đã từng nghĩ đến việc tấn công cô ta từ phía sau để cứu tôi, nhưng con dao của cô ta đang đặt lên động mạch cổ của tôi, cử động một chút là có thể tôi sẽ mất mạng, vì vậy anh ta cũng không dám hành động gì.
Nửa tiếng sau, máy bay dừng lại trên sân bay, Triệu Mộng Tuyết thô lỗ mà đẩy tôi, đưa tôi đi về phía máy bay. “Nhanh lên chút.” Dọc đường, cô ta có chút gấp gáp mà thúc giục tôi.
Khó lắm mới đi đến được cửa máy bay, Triệu Mộng Tuyết quay người liếc nhìn Lục Kính Đình một cái, cánh tay đang uy hiếp tôi cũng buông lỏng đi một chút, sau đó lại giống như nhớ ra cái gì đó, lại siết chặt tay: “Chờ máy bay cất cánh thì sẽ thả cô ra, các người đừng có theo lên, nếu không tôi sẽ giết cô ta “Cô như thế này là có ý định gì, cho dù ra nước ngoài, cô sẽ không bị truy nã nữa sao?” Tôi khó khăn mà nói. “Không liên quan đến cô.” Giọng nói Triệu Mộng Tuyết hơi run rẩy một chút, sau đó nắm chặt cây dao trên cổ tôi.
Tôi đi theo cô ta lên máy bay, tiếp viên hàng không kinh hãi mà nhìn chúng tôi, tôi ngồi bên cô ta tầm vài phút ngắn ngủi, mà cứ giống như đã trải qua một thế kỳ. “Máy bay sắp cất cánh.
Thật lâu sau, giọng nói dễ nghe của cô tiếp viên hàng không mới vang lên bên tai, làm thức tỉnh dây thần kinh của tôi.
Sau khi Triệu Mộng Tuyết nghe thấy được giọng nói từ loa phát thanh, lúc này mới đưa tôi đứng dây, đi về phía cửa máy bay.
Tôi liền cảm giác được cây dao trên cổ đã nới lỏng ra, ngay sau đó lưng bị huých mạnh một cái, trọng tâm của tôi lập tức không ổn định, ngã xuống khỏi cầu thang.
Cũng may Lục Kính Đình bước lên một bước, đỡ được tôi, nếu không thì tôi có thể rơi khỏi máy bay mà gãy chân rồi. “Đóng cửa.” Tôi còn chưa đứng vững, thì đã nghe thấy giọng nói của Triệu Mộng Tuyết quát đóng cửa.
Tôi theo phản xạ mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô ta lấy cây dao kề vào cổ cô tiếp viên hàng không vừa nãy, ép cô ấy đóng cửa, cô tiếp viên hàng không đó bị dọa cho sợ, run rẩy mà đưa tay ra đóng cửa lại mấy lần nhưng vẫn không đóng được.
Cũng đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang
Sao cảnh sát lại đến rồi?
Tôi nhìn thấy sự hoảng loạn lướt qua khuôn mặt Triệu Mông Như, cô ta trực tiếp đẩy cô tiếp viên hàng không ra, muốn tự mình đóng cửa lại nhưng không thành công, cô ta tuyệt vọng mà nhìn cánh cửa, bắt lấy cô tiếp viên hàng không, muốn uy hiếp cô ấy, không biết có phải là do cô ta quá hoảng loạn hay không, mà bàn tay cô ta cầm dao không chặt, con dao cứ như vậy mà rơi ra khỏi cửa máy bay rồi rơi xuống đất.
Lúc này xe cảnh sát đã bao quanh máy bay rồi, cảnh sát cũng vậy tầng tầng lớp lớp quanh chiếc máy bay. “Cô đã không còn đường chạy trốn nữa rồi, nhanh giơ tay chịu trói, đừng có làm những việc chống cự vô ích nữa.” Một người đi đầu mang dáng vẻ của cục trưởng hét với cô ta. “Các người để cho tôi đi, nếu không tôi sẽ bóp chết cô ta!"
Lúc này Triệu Mộng Tuyết đã ở ranh giới sắp sụp đổ rồi, trực tiếp dùng tay ghì cổ cô tiếp viên hàng không, cô tiếp viên hàng không đó đã bị dọa cho run rẩy, lớp trang điểm trên mặt sớm đã bị nước mắt rửa trôi. “Đừng có mà chống cự vô nghĩa nữa, đưa tay chịu trói đi. Người cục trưởng kia nói, cảnh sát sau lưng ông ta đã dần dần đi đến hai bên cửa máy bay.
Triệu Mộng Tuyết liên tục lùi từng bước về phía sau, từ góc độ của tôi mà nhìn, cơ thể của cô ta đang run rẩy, cánh tay đang ghì cô tiếp viên hàng không cũng run rẩy, nếu như cô tiếp viên hàng không kia không sợ đến mức như vậy, huých ra sau cho cô ta một cái là có thể chạy rồi.
Đang suy nghĩ, những người cảnh sát kia đã chế ngự được Triệu Mộng Tuyết rồi, tốc độ nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng lại. “Các người làm cái gì vậy, thả tôi ra!” Triệu Mộng Tuyết bị hai người cảnh sát vặn tay rồi đưa xuống máy bay, không ngừng giãy dụa, định giãy dụa để thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.
Giãy dụa một hồi, cô ta phát hiện không thể thoát được, cũng đành bỏ cuộc, cứ như vậy bị bọn họ lôi xuống máy bay, không thể cử động được, nhưng lúc đi qua tôi, Triệu Mộng Tuyết bỗng quay đầu lại, nghiến răng mà nói với chúng tôi một câu: “Lục Kính Đình, Tân Ái Phương, các người sẽ không được chết tử tế đâu!”
Tôi chỉ nhìn cô ta, không nóng không lạnh mà nói một câu: “Cải tạo cho tốt đi.” “Không được chết tử tế!” Triệu Mộng Tuyết nghe thấy lời của tôi, liền tức giận đến nghiến răng, chửi một câu cuối cùng, rồi bị áp giải lên xe đến nhà giam.
Nhìn theo bóng lưng của cô ta, tôi thở dài một hơi, ai cũng không thể ngờ được, một cô Chu đã từng cao ngạo như vậy, lại suy bại đến bước đường như ngày hôm nay. “Anh Đình, hôm nay làm phiền anh rồi.” Giọng nói của người có dáng vẻ cục trưởng kia cắt đứt suy nghĩ của tôi, lúc này tôi mới quay đầu nhìn ông ta. “Không phiền” Lục Kính Đình bắt tay với ông ta.
Trong lúc hai người đang nói chuyện gì đó với nhau, vị cục trưởng đó bị người cảnh sát khác gọi đi, tôi mới cùng Lục Kính Đình quay về xe. “Anh báo cảnh sát sao?” Thực ra vừa nãy sau khi Triệu Mộng Tuyết thả tôi ra, Lục Kính Đình và Thắng Đen tuyệt đối có thể chế ngự được cô ta, tại sao còn cần cảnh sát? “Đúng ” Lục Kính Đình nhìn tôi một cái, giống như nhìn ra được nghi ngờ của tôi mà nói tiếp: “Đây là chuyện của cảnh sát bọn họ, để cho đám cớm đó làm là được.
Tôi gật đầu, không nói thêm nữa, Lục Kính Đình nói rất hợp lý, dù sao nhà họ Triệu cũng là nhà làm quan, chuyện của bọn họ vẫn là để cho đám người quan chức xử lý thì tốt hơn.
Hơn nữa, ai cũng muốn tranh công như vậy, thì hôm nay vị cục trưởng kia giành được, cũng tính là chúng tôi lại tạo quan hệ tốt với một nhà làm quan, sau này bến tàu mà xuất hàng gì, thì cũng thuận tiện hơn.
Lục Kính Đình đưa tôi về nhà, liền vội vàng đi xử lý chuyện ở bến tàu, tôi thì đi thẳng đến phòng con trai, vừa nãy bị bắt cóc, tôi cũng chưa kịp chăm sóc cho An Hào.
An Hào còn đang ngủ trong nôi, Quyên Mai cũng đang ngủ gục bên bàn rất ngon, chắc là sau khi bị bắt cóc thì An Hào khóc đánh thức Quyền Mai, cô ấy mới đến đây dỗ thằng bé. “Quyên Mai.” Tôi khẽ gọi tên cô ấy, thuận tay vỗ lên vai cô ấy. “Ừm...chị Phương? Chị quay về rồi?” Quyên Mai dụi mắt, còn ngáp một cái: “Vừa nãy sau tự dưng chị ra ngoài thế?” “Chị vừa ra ngoài có chút chuyện.” Vừa nãy Quyên Mai đang ngủ, chắc chắn không biết xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn nói với cô ấy.
Quyên Mai gật đầu, không nói thêm gì, mà dùng ánh mắt ngái ngủ, ngây người nhìn về phía TV.
Tôi vừa nghĩ bảo cô ấy về ngủ, điện thoại liền vang lên. “A lô?” Là một số lạ. “Giờ Tân Gia Kiệt đang ở trong tay tôi, muốn đưa cậu ta đi, thì đến nhà hàng Gemdale." Lời trong điện thoại truyền đến làm cho da đầu tôi tê rần.
Tân Gia Kiệt lại bị bắt cóc rồi.
Kết thúc cuộc gọi, tôi nói Quyền Mai trông An Hào, mặc áo khoác đi ra cửa rồi lái xe đi đến nhà hàng Gemdale.
Vừa vào cửa, tôi nhìn qua sảnh chính một chút, liền nhìn thấy một chiếc mũ đen.
Sao Bò Cạp cũng đến đây rồi?
Hình như anh ta nghe thấy tiếng động ở cửa vào, ngẩng đầu lên nhìn tôi, gật đầu với tôi, ra hiệu tôi đến đó.
Tim tôi khẽ thắt lại, đang thầm nói không phải Tân Gia Kiệt bị anh ta bắt đi chứ? Anh ta bắt Tần Gia Kiệt làm cái gì? “Tin tức kia là giả, chỉ là lừa cô đến nhanh một chút mà thôi.” Tôi ngồi xuống, Bò Cạp liền mở lời nói. “Cái gì?” Tôi ngần ra một chút, nhất thời không phản ứng kịp lời anh ta nói: "Tân Gia Kiệt còn ở trong nhà?” “Ừm.” Bò Cạp gật đầu, không nói thêm gì, mà vào thẳng vấn đề chính: “Hôm nay gọi cô đến đây, là có một tin cho cô. Cập nhật nhanh nh*ất trên Tamlinh247.vn
Nghe thấy lời của anh ta, lúc này tôi mới phản ứng lại:
Tin gì?” “Chỗ Chu Phong xuất hàng.” Lúc nói những lời này, giọng nói của Bò Cạp nhỏ đi rất nhiều, anh ta nhìn xung quanh, dùng chân huých tôi một cái.
Tôi xoa tóc một cái, làm bộ như không để ý đến, đặt tay lên đùi, sau đó lấy được một tờ giấy ra.
Nhất thời, thần kinh cả người tôi đều bị căng lên, tôi nắm chặt tờ giấy, giấu vào trong tay áo, cười cười với anh ta: “Được thôi”
Bò Cạp gật đầu một cái, rồi kéo thấp mũ xuống.
Theo như kinh nghiệm lần trước tôi gặp anh ta, động tác này của anh ta, chắc là có ý muốn rời đi.
Tôi vội đè tay anh ta lên bàn, nhìn chằm chằm vào anh ta, Bò Cạp dừng lại một chút, lại hất mũ lên, khó hiểu mà nhìn về phía tôi. “Tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề. Tôi nói rõ với anh ta, bàn tay ấn anh ta lại cũng dần buông ta.
Lúc này Bò Cạp mới ngồi xuống, nhìn về phía tôi. “Rốt cuộc anh là người của ai?” Vấn đề này lần trước tôi đã từng hỏi anh ta, lần đó anh ta không nói cho tôi, lần này tôi nhất định phải hỏi cho rõ.
Việc này sớm muộn gì cô cũng sẽ biết.” Câu trả lời của Bò Cạp giống hệt với lần trước. “Lần này, tôi muốn nghe anh nói." Tôi dừng lại một chút: “Lần trước anh đưa chỗ xuất hàng của nhà họ Triệu cho tôi, lần này anh lại đưa của nhà họ Chu cho tôi, vì vậy, rốt cuộc anh là người của ai, tại sao lại giúp tôi?” “Lần trước đã nói rồi, tôi không phải là đang giúp cô, tôi là đang giúp chính mình.” Bò Cạp nói rõ từng câu từng chữ: "Tôi có thù với Tôn Ly
Tôi biết anh ta có thù với Tôn Lỵ, nhưng tôi cũng không cảm thấy anh ta mạo hiểm thông báo cho tôi, chỉ vì mượn tay tôi báo thù. “Vậy cũng là nói, giờ Tôn Ly đang ở bên Chu Phong?” Tôi nhíu mày, lúc Tôn Ly ở nhà họ Triệu, anh ta lấy thông tin của nhà họ Triệu cho tôi, giờ anh ta lại đưa của nhà họ Chu, lại thêm Tôn Ly vốn là ở bên Chu Phong, giờ nhà họ Triệu sụp đổ, tám mươi phần trăm là Tôn Ly quay về bên cạnh Chu Phong. “Có thể nói như vậy.” Bò Cạp siết chặt tay, không hề nói những tính toán tiếp theo. “Vì vậy, rốt cuộc anh là người của anh. Tôi lại hỏi vấn đề này lần thứ ba, hôm nay, tôi nhất định phải hỏi rõ chuyện này.
Một lâu sau Bò Cạp mới trả lời, nói: “Tôi là tại mắt của nhà họ Chu trong nhà họ Triệu, giờ quay về nhà họ Triệu, có thể nói là người của Chu Phong “Ừm.” Tôi gật đầu: “Nếu anh đã là người của Chu Phong, vậy tôi làm sao chắc chắn được là anh không lừa tôi?” “Thông tin lần trước tôi đưa cho cô, là thật, dựa vào chuyện này, cô vẫn không thể tin tôi sao?” Bò Cạp nhún vai, thả lỏng tay ra. “Nhưng mà anh không phải là người của nhà họ Triệu, đưa tin tức nhà họ Triệu cho tôi, làm cho tôi dựa vào cậu ba Lục đi giải quyết hàng của bọn họ, hoàn toàn là có thể giải thích được vì anh là người của nhà họ Chu, đối với nhà họ Chu mà nói là trăm lợi không hại, Tôn Ly cũng có thể chỉ là một lý do mà thôi.” Tôi uống một ngụm cà phê: “Nhưng anh đưa tin tức nhà họ Chu cho tôi.. “Tin tức này tôi không ép cô tin, làm hay không là chuyện của các người” Bò Cạp bất đắc dĩ mà nhướn mày, kéo mũ xuống, lại chuẩn bị rời đi.
Cũng ngay lúc này, giọng nói của Lục Kính Đình vang lên bên tại tôi: “Đứng lại.
Tôi bị dọa cho giật mình, theo phản xạ mà quay đầu lại nhìn Lục Kính Đình, anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay khoác vai tôi.