“Như nhau cả thôi” Chu Phong nâng khóe miệng, ám thị hai tên tay sai kéo Hồng Liên về phía chúng tôi, Hồng Liên vẫn còn trong trạng thái hôn mê, bị lôi đi giống như một bao vải.
Tôi vốn tưởng rằng việc này cứ thế là xong rồi, như ai ngờ được hai tên tay sai ấy vừa bước được vài bước, Chu Phong hô lên: “Dừng!”
Hai tên tay sai ấy nghe được mệnh lệnh của anh ta lập tức dừng ngay lại, tim tôi cũng cùng lúc hằng một cái, không biết tại sao Chu Phong đột nhiên cho chúng dừng lại. “Tôi thay đổi quyết định rồi.” Chu Phong nhún nhẹ vai, dựa lưng vào xe. “Chu Phong, mày!” Đinh Thành vốn đã rất gấp, nghe thấy lời này của Chu Phong liền trực tiếp chỉ vào mặt anh ta hét lên. “Đừng vội, tôi chỉ muốn thêm điều kiện mà tôi.” Khi Chu Phong nói lời này, ánh mắt quét qua người tôi một lượt, lại giễu cợt nhìn về phía Lục Kính Đình.
Tôi luôn cảm thấy cái điều kiện bổ sung này của anh ta ít nhiều có liên quan đến tôi. “Tôi muốn cô ta. Chu Phong sắc mặt lạnh lẽo chỉ tay về phía tôi. Tim tôi đột nhiên đập mạnh một cái, cơ thể vốn ấm áp trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, mồ hôi lạnh ở sau lưng toát ra.
Anh ta muốn tôi để làm gì? Trải qua chuyện lần trước, anh ta có lẽ đã hết hi vọng với tôi rồi, tại sao còn đòi tôi từ tay Lục Kính Đình?
Sau đó tôi mới từ từng chuyện một xảy ra rút ra được lí do tại sao anh ta muốn tôi.
Không phải yêu, cũng không phải tình cảm chưa dứt, chỉ đơn giản là muốn lấy tôi để khống chế Lục Kính Đình mà thôi.
Dù gì nhà họ Triệu sụp đổ, thế lực của Chu Phong trở nên yếu thế, hắn đơn độc một mình chắc chắn địch không lại Lục Kính Đình, mà tôi vừa hay lại là điểm yếu của anh, Chu Phong có lẽ muốn lợi dụng tôi để khống chế Lục Kính Đình.
Còn chưa đợi tôi phản ứng lại, Chu Phong đã nói tiếp: “Con trai của ông Đinh, Đinh Thành đúng không? Tôi muốn anh đưa qua đây
Chu Phong trải qua vụ việc hôm nay, có lẽ không thể cùng ông Đinh liên thủ nữa, thế nên nói chuyện với Đinh Thành cũng không còn khách khí như trước, hơn nữa anh ta còn muốn Đinh Thành cướp tôi đi.
Bất kể Đinh Thành có đến cướp tôi đi hay không, mối quan hệ giữa Đinh Thành và Lục Kính Đình cũng sẽ về chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn, thậm chí còn có thể tan vỡ.
Câu nói của Chu Phong vừa dứt, tôi cảm thấy rõ ràng cơ thể của Đinh Thành cứng lại, bầu không khí trong phút chốc yên tĩnh trở lại, tôi chỉ cảm thấy máu trong người giống như bị đông lại, mạch máu đập mạnh, giống như sắp nổ tung.
Lục Kính Đình ôm tôi vào lòng, tôi muốn nhìn biểu cảm của anh lúc này, nhưng lại không dám ngẩng đầu.
Phải mất một lúc sau Đinh Thành mới quay đầu nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt anh ta rất phức tạp, ngón tay cũng siết chặt vào nhau, rất lâu sau anh ta mới bước về phía chúng tôi. “Đinh Thành.” Lục Kính Đình không nói thêm gì, chỉ gọi tên anh ta một tiếng, giọng nói mang theo một tia tức giận, kéo tôi ra sau lưng mình.
Đinh Thành chỉ dừng bước một lúc, lại tiếp tục bước về phía chúng tôi, anh ta vẫn luôn nhìn Lục Kính Đình không nói một lời.
Mà tôi có chút không dám nhìn ánh mắt Đinh Thành, toàn bộ sự chú ý tập trung vào bước chân của anh ta, chỉ cần anh ta bước đến, tôi sẽ nhanh chóng trốn đi. Tôi càng lúc càng căng thẳng, hơi thở cũng càng lúc càng nặng nhọc.
Đột nhiên, Đinh Thành nắm tay thành nắm đấm, giống như cuối cùng cũng quyết định xong, bước nhanh về phía Lục Kính Đình, tôi nắm chặt lấy cánh tay Lục Kính Đình, trong đầu toàn là dáng vẻ hôm ấy Đinh Thành bạo lực gia đình, chỉ cảm thấy người con trai này rất đáng sợ.
Nhưng mà nắm đấm của anh ta không rơi trên người Lục Kính Đình, mà nghiêng người đẩy anh ra, một phát vác tôi lên vai. “Xin lỗi người anh em. Tôi vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, chỉ nghe thấy tiếng nói đáng sợ của Đinh Thành vang ngay bên tại tôi.
Lục Kính Đình có lẽ nghĩ rằng Đinh Thành sẽ công kích mình, thế nên sớm đã chuẩn bị đánh nhau với anh ta, lực chú ý cũng từ tôi rời đi, mới để Đinh Thành có chỗ hở.
Lục Kính Đình từ đằng sau đuổi theo, Đinh Thành cũng không chờ anh ra tay, đem tôi lên cầu, nói với Lục Kính Đình: “Nếu anh mà dám qua đây, tôi sẽ ném cô ấy xuống biển, cùng lắm thì người của chúng ta ai cũng đừng hòng giành được.” “Đinh Thành! Anh không phải là con người.” Hồng Liên không biết tỉnh lại từ bao giờ, có lẽ là nghe được lời nói vừa nãy của Đinh Thành, không kiềm chế nổi mà hét lên. “Đinh Thành! Tiếc cho tôi xem anh như anh em” Lục Kính Đình đến chân cầu, nghe thấy lời Đinh Thành nói mới dừng chân lại. Biển ở đây rất sâu, nếu như anh ta ném tôi xuống, chắc chắn chỉ chết chứ không sống nổi. “Chu Phong, anh qua đây, tôi đưa người cho anh.” Đinh Thành đề phòng Lục Kính Đình, nói với Chu Phong.
Không biết vì sao, tôi đã rất sợ hãi nhưng vẫn nhận ra có điều không đúng, tại sao anh ta không đưa tôi sang bên kia cầu, mà lại muốn Chu Phong qua bên này?
Cho dù là để đề phòng Lục Kính Đình cứu tôi, anh ta cũng không nhất thiết phải làm vậy. “Được.” Chu Phong đáp lại, tôi nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần rồi dừng lại trước mặt tôi.
Tôi bắt đầu tranh loạn, chỉ cần anh ta chưa đưa tôi cho Chu phong, tôi đều có khả năng chạy trốn. “Đem Hồng Liên cho tôi, chúng ta tiền trao cháo múc. “Chuyện đó đương nhiên rồi.” Chu Phong đi đến trước mặt tôi nhìn một cái, tôi cũng nhìn anh ta một cái rồi lập tức trốn tránh ánh mắt anh ta.
Chu Phong vừa ý vỗ tay, ám thị tay sai thả Hồng Liên ra, cũng ngay lúc đó, Đinh Thành làm một chuyện mà cả đời này tôi cũng không quên được.
Anh ta ném tôi xuống đất, một bước nhảy về phía Chu Phong. Tôi không lường trước được anh ta sẽ đột nhiên thả tôi xuống, tôi trực tiếp ngã xuống nền đất một cái đau đớn. Khi cơn đau dần dần bớt đi tôi mới nhìn thấy Đinh Thành và Chu Phong đã đánh nhau rồi.
Lục Kính Đình chạy đến đỡ tôi dậy, đang chuẩn bị bước đến giúp Đinh Thành thì chợt nghe tiếng “Tõm” một cái, Đinh Thành ôm lấy Chu Phong lăn xuống biển. “Đinh Thành!” giọng nói đau lòng của Hồng Liên cũng cùng lúc ấy truyền tới. Cập nhật nhanh nhất* trên Tamlinh247.vn
Lúc này tôi cũng mặc kệ cơn đau, chạy đến bên cầu, chỉ nhìn thấy nơi Đinh Thành rơi xuống nổi lên bọt khí, là bọt khí do Đinh Thành và Chu Phong đánh nhau mà tạo nên. Bọn họ cách bờ ngày một xa, hướng đến giữa biển.
Hồng Liên có chút sụp đổ, liền nhằm hướng biển muốn nhảy xuống, tôi vội vàng giữ lại cô ấy mới bình tâm lại. Lục Kính Đình và Dương Quốc Hưng nhìn tình hình lúc này, phân phó thắng Đen canh chừng bọn tôi, cởi áo khoác rồi lập tức nhảy xuống biển.
Bởi vì bọn họ đã cách bờ rất xa rồi, Lục Kính Đình bơi ra đó phải tốn một khoảng thời gian, hơn nữa do nguyên nhân trời tối, du thuyền cũng cần thêm dầu khởi động lại, đợi du thuyền khởi động rồi có lẽ không kịp nữa, nên Lục Kính Đình chỉ có thể tự mình nhảy xuống.
Nhưng, trong chính lúc bọn họ sắp bơi đến chỗ Đinh Thành và Chu Phong thì nhìn thấy Chu Phong không biết từ đầu rút ra một con dao gọt hoa quả, dưới ngọn đèn hải đăng hiện lên sáng lấp lánh. “Đinh Thành, cẩn thận!” Đinh Thành không hề chú ý đến động tác của Chu Phong, tôi nhanh chóng hét lên, muốn anh ấy chuyển sự chú ý.
Đinh Thành nghe thấy tiếng của tôi mới nhìn về phía tay của Chu Phong, tuy rằng dao lóe lên một cái, nhưng do sức cản của nước, tốc độ di chuyển của Đinh Thành rất chậm, bị Chu Phong đâm một nhát trước ngực.
Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy tim hằng đi một nhịp, thở ra một luồng khí lạnh. “Đinh Thành!” Giọng nói thê lương của Hồng Liên lần nữa lại vang lên bên tại tôi, cô ấy tranh loạn khỏi vòng tay của tôi, nhảy xuống biển, tôi nhất thời không phản ứng kịp, bị cô ấy đẩy ngã trên mặt đất. Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhảy xuống theo Hồng Liên.
Mước biển lạnh thấu xương, tôi rất lâu mới thích ứng được với nhiệt độ của nước, Hồng Liên vừa hay ở phía trước tôi đang chuẩn bị nhắm về phía Đinh Thành bơi đến, tôi kéo lấy cổ chân cô ấy.
Nhưng sức một mình tôi không kéo nổi cô ấy, may thay thằng Đen nhanh chóng nhảy xuống, chúng tôi chật vật một hồi mới kéo được Hồng Liên lên bờ. “Đinh Thành! Đinh Thành!” Hồng Liên cả người ướt nhẹp ở trên bờ bật khóc nức nở.
Không biết Hồng Liên khóc bao lâu, tiếng khóc mới bắt đầu nhỏ đi, tôi sờ mặt cô ấy thấy nóng bừng bừng, cô ấy có lẽ là sốt rồi, nhanh chóng bảo thắng Đen đưa cô ấy đến bệnh viện.
Lúc này sự chú ý của tôi mới quay trở về mặt biển, nhưng mặt biển lại tĩnh lặng lạ thường, hoàn toàn không có bọt khí nổi lên.
Tôi sững người, nhìn mặt biển một vòng, vẫn là một mảng tĩnh lặng, chỉ thấy Lục Kính Đình và Dương Quốc Hưng đang trở về.
Đinh Thành đầu? Chu Phong đâu?
Nghĩ vậy, ánh mắt tôi lại hướng về vị trí hai người họ đánh nhau lúc nãy. Trong trí nhớ của tôi, màu sắc mặt biển ở đó tôi nhìn không rõ, nhưng so với màu sắc chỗ khác lại hoàn toàn khác biệt.
Đó không phải là máu chứ?
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà run lên, không đầu, chắc chắn không phải đâu.