Chương 458: Cô thế nào rồi?
Ngay lúc đó, một y tá chạy ra từ phòng giải phẫu, vội vàng hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?” “Tất cả chúng tôi.” Ông Dương trả lời. “Bệnh nhân mắc bệnh giảm tiểu cầu. Tại sao trước đó không có ai nói cho chúng tôi biết?” “Cái gì?” Lục Kính Đình sửng sốt, nhìn qua ông Dương, nhưng ông không có biểu cảm gì quá đặc biệt. “Có liên quan đến việc truyền máu sao?” Tôi hỏi thẳng. “Vậy chắc chắn đã truyền tiểu cầu đi hết rồi, làm sao máu đông lại được! Người nhà bệnh nhân nhanh chóng đi xét nghiệm máu đi, nếu không được truyền máu, bệnh viện khó lòng mà xuống nổi cái bàn giải phẫu. Y tá không nói gì nữa, lấy một thông báo báo tình hình nguy kịch để mọi người ký tên vào.
Bà Dương xem xong thông báo bệnh tình nguy kịch, thì ngất luôn tại đó. Lòng tôi vô cùng trống rỗng, không nghĩ nổi tới việc đỡ bà mà vô tình làm rơi tờ thông báo đó: “Không cần xét nghiệm, tôi có cùng nhóm máu." .Cô y tá đánh giá tôi một lượt, nhưng chưa kịp nói gì, một bác sĩ từ trong phòng bệnh đã đi ra thúc giục. “Cô đi theo tôi. Nghe bác sĩ kia nói xong, cô ấy trực tiếp kéo cánh tôi của tôi đi về hướng phòng giải phẫu.
Lục Kính Đình ngăn cản tôi, nhưng tôi chỉ quay đầu nhìn anh, gật đầu với anh một cái, cuối cùng anh cũng chịu buông tay ra.
Tôi đi theo y tá tới phòng bên cạnh phòng giải phẫu để chuẩn bị. Lúc này, trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ muốn cứu lấy Dương Quốc Hưng, bởi vì tôi mà anh ấy mới thành ra thế này.
Mặc dù tôi nói tôi có cùng nhóm máu với Dương Quốc Hưng, cô y tá đó vẫn xét nghiệm lại một lần, rồi mới yên tâm truyền máu.
Lúc ống tiêm cắm vào, tôi không có cảm giác đau đớn, nhưng lại cảm nhận được rất nhiều máu đang được rút ra. Toàn thân tôi đều co rúm, phát run lên.
Trong lúc đó, y tả vẫn luôn an ủi, mở nhạc nhẹ nhàng cho tôi nghe, khiến cho tôi không còn cảm thấy sợ hãi.
Rút xong một lần, tôi như mất nửa cái mạng. Nhưng, tôi vẫn còn phải rút thêm một lần nữa.
Vừa rồi, Lục Kính Đình nói Dương Quốc Hưng đã rút tận năm lần. Dù anh ấy là đàn ông đi chăng nữa, cũng đâu thể chịu đựng nổi như vậy!
Rút máu xong, y tá đem túi máu đặt trong tủ lạnh cỡ nhỏ, đưa đến phòng giải phẫu.
Tôi vừa mở cửa phòng ra, Lục Kính Đình liền tới đỡ tôi. Tôi cảm thấy cả cơ thể mình không đứng vững, trực tiếp dựa và vào người Lục Kính Đình.
Hai người ông Dương và bà Dương cũng chạy tới, hỏi tôi có sao không. Ngay cả sức lực để đau đớn tôi cũng không có, thì tôi biết lấy sức lực ở đâu ra để nói chuyện, chỉ đành lắc đầu với họ.
Lục Kính Đình dìu tôi ngồi xuống ghế trên hành lang. Tôi dựa vào người anh, vô thức mà nhìn vào cửa phòng giải phẫu
Qua một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng phòng giải phẫu cũng mở cửa lại một lần nữa. Theo bản năng, tôi nhanh chóng đi lên. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, mới đi được một bước, đầu của tôi liền choáng váng, trước mắt tối sầm lại, cơ thể không khống chế được mà ngã xuống, ý thức cũng mất dần đi.
Chờ tôi lấy lại ý thức, thì cả người đều cảm thấy trống rỗng.
Tôi nhúc nhích cơ thể, cảm giác đau đớn truyền tới cả người, từ đó không nhịn được mà nhíu lông mày. “Ái Phương.” Giọng nói của Lục Kính Đình truyền đến tại tôi, tôi giật mình, toàn thân cũng run lên.
Một hồi lâu, tôi mới chậm rãi mở mắt ra, nhưng mắt lại có cảm giác đau nhói.
Theo phản xạ có điều kiện, tôi lại nhắm mắt lại. “Ái Phương.” Giọng nói của Lục Kính Đình lại vang lên. Tôi có cảm giác cả cơ thể mình bị một đôi bàn tay bế lên, phía sau lưng là một lồng ngực ấm áp.
Cái lồng ngực này rất thoải mái, dễ chịu, khiến tôi cảm thấy rất an toàn.
Tôi tham lam hưởng thụ cái lồng ngực này, nên đến khi anh gọi lần thứ ba, tôi mới miễng cưỡng mở mắt ra.
Vừa mở mắt, tôi liền thấy đôi mắt lo lắng của Quyền
Mai ở đối diện. “Chị Phương, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.” Quyên Mai thấy tôi mở mắt, nói.
Tôi nhẹ gật đầu, phải mất một lúc mới nhớ ra, nở nụ cười với cô ấy. “Ái Phương, em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?” Âm thanh của Lục Kính Đình từ trên đỉnh đầu của tôi truyền tới. Tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện, mình vẫn đang tựa vào lồng ngực của anh. “Dương Quốc Hưng thế nào rồi?” Tôi không trả lời câu hỏi của Lục Kính Đình, mà trực tiếp hỏi tình hình của Dương Quốc Hưng. “Không sao rồi. Phẫu thuật rất thành công.” Lục Kính Đình trả lời. “Vậy là tốt rồi.” Tôi nhẹ gật đầu. “Em ngủ mấy ngày rồi?” “Từ tối hôm trước tới bây giờ. Lục Kính Đình nói, rồi cầm lấy cánh tay của tôi, để tôi dựa vào trong lồng ngực của anh. “Cái gì?” Tôi sửng sốt. Mặc dù có cảm giác ngủ được rất lâu, nhưng tôi không nghĩ tới mình đã ngủ được hai ngày: “An Hào đầu? An Hào có đói bụng không?”
Biết mình đã ngủ được hai ngày, điều tôi nghĩ đến đầu tiên chính là An Hào bị đói bụng. “Không xảy ra chuyện gì đâu chị Phương. Mấy ngày trước, chị có vắt không ít sữa, chỗ sữa đó đủ uống tới ngày hôm nay.” Quyên Mai nói.
Mấy ngày trước, tôi có dự cảm sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nên đã tranh thủ vắt rất nhiều sữa. Xem ra quyết định đó của tôi rất chính xác. “Em muốn đi thăm Dương Quốc Hưng, có được không?" Lục Kính Đình không trả lời ngay, mà trầm ngâm một chút rồi mới gật đầu đồng ý.
Tôi đã biết được, lúc ấy, Dương Quốc Hưng truyền cho tôi năm túi máu đã tổn hại tới cơ thể của anh ấy như thế nào.
Lục Kính Đình dìu tôi đi tới phòng bệnh của Dương Quốc Hưng. Anh ấy cũng đã tỉnh lại, đang ăn cháo.
Bà Dương mang theo một hộp cháo, chuẩn bị đi ra ngoài. “Ái Phương, con tỉnh rồi sao? Mẹ tính mang cháo cho con nè.” Bà Dương thấy tôi tỉnh, thì ngạc nhiên nói.
Ông Dương cũng từ ghế sofa đứng lên, đi về phía của tôi.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười với họ, rồi đi về phía của Dương Quốc Hưng. “Ái Phương” Dương Quốc Hưng thấy tôi ngồi xuống, không gọi một tiếng Tân Ái Phương mà gọi tôi một tiếng Ái Phương.
Câu nói này của anh ấy khiến tôi trở về mười mấy năm trước.
Năm đó, Dương Quốc Hưng cũng nằm trên giường, tôi đã cầm thứ gì đó đến cho anh ấy xem, anh ấy cũng nói như vậy.
Khung cảnh bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
Nhưng ngay lúc này, tôi lại nhìn thấy một chiếc xe mang Dương Quốc Hưng đi. Tôi đuổi theo chiếc xe đó, nước mắt giàn giụa. “Ái Phương?” Âm thanh của Dương Quốc Hưng đánh gãy suy nghĩ của tôi. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy một cái: “Cơ thể của anh đã đỡ hơn chưa?" “Em bị sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Có phải không muốn anh nói với em... Ái Phương?" Dương Quốc Hưng dừng ở giữa một chút, tiếp tục nói. Tamlinh247.vn trang web cập nhật nhanh* nhất
Tôi lắc đầu liên tục: “Không có gì! Vừa rồi em bị thất thần thôi ấy mà
Dương Quốc Hưng cười với tôi, bờ môi anh trắng bệnh, không có chút khí sắc nào cả.
Tôi lúc này mới kịp phản ứng lại sự việc xảy ra lúc trước, không muốn anh hiểu lầm, tranh thủ nói: “Anh cứ gọi Ái Phương là được rồi.” “Được.” Dương Quốc Hưng tiếp tục ăn cháo. Bà Dương cũng mang một bát cháo đến cho tôi.
Tôi nhận bát cháo, mỉm cười với cô, rồi nhìn Dương Quốc Hưng: “Chuyện trước kia, cảm ơn anh “Chuyện gì?” Dương Quốc Hưng có chút kinh ngạc, không biết tôi đang nói chuyện gì. “Chính là lần anh truyền máu cho em đó. Giọng nói của tôi trầm hơn, nhanh chóng ăn một miếng chảo để bớt xấu hổ. “Em cũng biết sao?” Dương Quốc Hưng giờ mới hiểu được, ánh mắt nhìn tôi có chút mất tự nhiên. “Tình huống lúc ấy quá nguy cấp, mà chỉ có anh mới cùng nhóm máu với em, nên anh đã truyền cho em.” Anh ấy nói một cách bình thản, tựa như anh không có liên quan đến chuyện đó. “Vậy cũng vẫn phải cảm ơn anh chứ
Nói xong, tôi ở lại chỗ của Dương Quốc Hưng một chút, nói chuyện với ông Dương và bà Dương. Bà Dương hỏi thăm sức khỏe của tôi, cũng như nói về tình hình của An Hào, nói muốn chăm sóc cho thằng bé trong thời gian này thay tôi.
Tôi đáp ứng, rồi cùng Lục Kính Đình trở về phòng bệnh. Lúc đầu, tôi muốn về thẳng phòng, nhưng nghĩ đến Đinh Thành và Chu Phong thì tâm trạng có chút nặng nề, muốn đến phòng bệnh của Hồng Liên.
Dù sao trong chuyện này, người bị tổn thương nhất chính là Hồng Liên. Cô kiên quyết ly hôn với Đinh Thành, nhưng thật ra, cô vẫn rất yêu anh ấy.
Đến phòng bệnh của Hồng Liên, cửa vừa mở ra được một chút, tôi liền bị giật mình. Trong phòng rất lộn xộn, đồ đạc thì bị ném linh tinh hết cả.
Cảm thấy không đúng, tôi dứt khoát mở cửa ra, gọi tên
Hồng Liên.
Nhưng bên trong không có ai, chỉ có chiếc giường trống ở đó. “Hồng Liên!” Lục Kính Đình có lẽ cũng thấy không đứng, hét lên từ sau lưng tôi.
Tôi cảm thấy sau lưng mình phát lạnh, nhanh chóng nhấn nút khẩn cấp trên đầu giường, gọi y tá tới. “Người trong phòng này đâu?” Y tá vừa tới, tôi liền gấp gáp hỏi.
Nữ y tá bị hỏi cũng mơ hồ theo: “Không đúng, vừa nãy, trước khi tôi đi thay quần áo, cô ấy vẫn còn ở đây mà. Tại sao lại không có người thế này?” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phòng lại loạn lên như thế này?” Tôi hỏi tiếp. “Cái này thì tôi không biết. Người phụ nữ ở đây rất hung dữ. Tâm trạng không tốt sẽ đuổi chúng tôi đi. Vừa rồi, cô ấy còn đổ cồn lên người tôi. Tôi đi thay quần áo trở lại thì cô đã đi đâu rồi?” Cô y tá nói, nhìn lướt qua phòng vệ sinh. “Lục soát hết tất cả mọi nơi.” Lục Kính Đình gọi điện cho trợ lý: “Cho người vây quanh bệnh viện, nếu thấy Hồng Liên, thì lập tức bắt cô ấy về."
Theo lời y tả, thì Hồng Liên mới rời đi, cô ấy không thể đi quá xa được. Nếu vây quanh bệnh viện, có khả năng sẽ tìm thấy cô ấy. Sau khi Lục Kính Đình cúp điện thoại, anh dẫn cô đi đến phòng giám sát.
Đến phòng giám sát, tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy Hồng Liên không đi lối hành lang, mà nhảy qua cửa sổ.