Chương 466: Là thật hay giả
Tôi sợ bị lợi dụng, từ Chu Phong đến Lục Kính Đình, tôi cũng sợ chuyện tình cảm, những người có thân phận như tôi làm sao có được tình yêu đích thực? Chính những trải nghiệm và suy nghĩ đó đã khiến trái tim tôi điêu đứng, vậy nên hôm nay, tôi đã tin Nhạc Danh.
Tôi không biết mình đã uống bao nhiêu chai rượu, chỉ nhớ có tiếng chuông điện thoại di động vang lên không ngừng, tôi từ quán bar đi ra, ngay cả cánh cửa cũng lắc lư.
Tôi bàng hoàng bước lên xe, mới phát hiện đã để quên chìa khóa, tôi vội quay lại lấy chìa khóa, lúc đi vào tôi còn đâm mạnh vào cánh cửa quán bar khiến cho trán vô cùng đau nhức.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình phải bối rối vì chuyện tình cảm như vậy.
Nếu như ngày đó tôi không đi sinh nhật ở Thành Kích Tình, không gặp Lục Kính Đình, cuộc đời tôi liệu có khác không? Tôi sẽ tiếp tục là con mèo trong vòng tay của Chu Phong và đảm mình trong ngôi nhà kính của tình yêu mà anh ấy đã dành cho tôi, dù cho cả đời này anh ấy không thể cho tôi một mái ấm.
Tôi lấy chìa khóa, loạng choạng quay lại xe, không ngờ có một người đứng bên cạnh cửa xe.
Người nọ cao to và có chút quen thuộc. “Để tránh ra, tôi muốn, tôi muốn về nhà. Sau khi uống xong đầu óc tôi choáng váng, tôi hoàn toàn quân mất mình là ai, cầm chìa khóa muốn mở cửa xe.
Nhưng người đó không cử động một chút nào như thể anh ta không nghe thấy tôi nói.
Chuông điện thoại lại vang lên, tôi có chút hấp tấp, bất chấp mọi thứ, đẩy người đàn ông kia sang một bên, mở cửa chuẩn bị lên xe. “Ai bảo em uống nhiều thế này. Nhưng ai mà biết được, tôi vừa đẩy người nọ một cái chợt nghe thấy một câu nói lạnh như băng.
Nghe xong câu nói này, tôi liền tỉnh rượu một chút, cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.
Đó là giọng của Lục Kính Đình. Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh đi Úc công tác mai mới về sao? Sao lại về sớm như vậy? “Anh hỏi em, ai cho phép em đi uống rượu một mình” Tôi vẫn không trả lời anh, anh lại hỏi tôi.
Không hiểu tại sao, tôi có hơi suy sụp, khi nghe thấy giọng nói của anh tôi vô thức nghĩ đến lời nói của Nhạc Danh. “Không có gì, chỉ là em muốn uống rượu. Tôi vẫn còn một nửa cảm giác say, đại não bị men rượu khống chế, giọng điệu có chút không lưu loát. “Muốn uống rượu ở nhà không uống được sao. Sao phải đến một quán bar lộn xộn như vậy, Tân Ái Phương, em không thể bịa ra một cái lý do thuyết phục hơn được sao?” Lục Kính Đình dùng sức nắm chặt lấy vai tôi và lay mạnh nó để tôi nhớ rõ.
Tôi nhìn lên khuôn mặt anh, dưới ánh đèn đường nên nó hơi mờ mịt, không biết tại sao, mũi tôi chợt chua xót, nước mắt chảy dài xuống.
Lục Kính Đình cau mày khi thấy tôi khóc, anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi. “Làm ơn đừng rời xa em có được không. Bị rượu khống chế, tôi vừa khóc vừa nói vừa nắm chặt quần áo của anh. “Anh sẽ không đi đâu, Ái Phương, rốt cuộc là em bị sao vậy?” Giọng điệu của Lục Kính Đình cũng dịu đi, không còn nghiêm nghị như trước: “Có người kích động em sao?”
Tôi lắc đầu theo bản năng, trong tiềm thức của tôi vẫn văng vẳng câu nói của Nhạc Danh, nếu tôi nói ra sẽ gây bất lợi cho Tân Gia Kiệt. Đột nhiên, tôi chợt cảm thấy mình thật vô dụng, chỉ một lời nói hay một hành động của người khác đều có thể kìm hãm tôi, tôi như một con kiến, người khác có thể dễ dàng giết chết tôi chỉ bằng một cái vặn nhẹ. “Vậy thì anh buông tha cho em đi. Nếu anh không yêu em, em nhất định sẽ không quấy rầy anh. Tôi không biết mình đang nói cái gì, tóm lại là đầu óc tôi rối như tơ vò, có cái gì thì nói cái đó. “Em sao vậy? Ai nói với em là anh không yêu em nữa?”
Lục Kính Đình ôm tôi càng ngày càng chặt, lo lắng hỏi. “Không, không có ai cả. Là em tự nghĩ như vậy. Tôi ra sức lắc đầu, giữ chặt cánh tay của anh. “Rốt cuộc “Không có ai cả! Em đã nói rồi! Không có!” Trước Lục Kính Đình kịp nói hết câu, tôi đã đẩy anh ra, nói như người điên.
Nhìn thấy tôi như vậy, Lục Kính Đình không còn hỏi nữa mà nhìn tôi thật sâu, sau đó bể tôi lên, nhét vào trong xe.
Tôi không nhớ mình đã về đến nhà bằng cách nào, chứ đừng nói đến việc tôi đã ngủ say từ lúc nào, tôi chỉ nhớ rằng Lục Kính Đình đã ôm tôi và vỗ về tôi khiến cho tôi an tâm.
Tôi vốn tưởng rằng Lục Kính Đình sẽ ôm tôi như vậy cho đến sáng, nhưng nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, và phát hiện ra rằng Lục Kính Đình đã không còn trên giường.
Nhìn căn phòng tối , tôi cảm thấy hoảng sợ tột độ, trong bóng tối dường như có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi sởn tóc gáy.
Tôi không dám ở một mình trong phòng, vì vậy tôi đến phòng của Quyền Mai, cô ấy đã dỗ An Hào ngủ rồi cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng khi tôi đến, cô ấy đã bị đánh thức. “Chị Phương, có chuyện gì vậy?” Quyên Mai dụi dụi đôi mắt ngái ngủ và hơi sững sờ nhìn tôi. “Lục Kính Đình đâu?” Tôi nắm lấy quần áo của cô ấy, bất chấp đúng sai, hỏi. Tamlinh247.vn* trang web cập nhật nhanh nhất
Quyền Mai bị tôi làm cho hoảng sợ: “Cậu ba, cậu ba nói ra cảng làm việc. “Anh ta đi làm... Tại sao anh ta lại đi làm... Tôi nói câu này với Quyền Mai, giống như là đang nói với chính mình. “Chị Phương, có chuyện gì vậy." Quyên Mai bị tôi làm cho hoảng sợ, ánh mắt đầy sợ hãi khi nhìn tôi: “Chị Phương, sao hôm nay chị lại đi uống rượu?”
Cô ấy không nhắc đến chuyện đó thì không sao, nhắc đến thì mọi ký ức của tôi lại ùa về, trong phút chốc, nỗi sợ hôm nay đánh gục tội một lần nữa lại bao trùm lấy tôi.
Tôi đột ngột buông cô ấy ra, xoay người chạy ra khỏi phòng, Quyền Mai sững sờ một lúc, liền đuổi theo tôu ra ngoài. “Chị Phương! Chị Phương!”
Tôi hoàn toàn không nghĩ đến cô ấy, vì vậy tôi chạy vào phòng tắm, trực tiếp khóa cửa lại.
Tiếng gõ cửa của Quyền Mai vang lên, rồi lại dừng lại, cuối cùng biến thành tiền khóc lóc, gọi Lục Kính Đình: “Cậu ba, cậu mau về đi, không hiểu vì sao chị Phương lại tự nhốt mình trong phòng tắm không chịu đi ra.
Tôi không biết ở đầu dây bên kia Lục Kính Đình trả lời như thế nào, tôi chỉ biết mình trong gương hốc hác và đáng sợ như thế nào.
Trong gương, tôi nhợt nhạt như một tờ giấy trắng, gần như không thể phân biệt được nét mặt, tôi chỉ lặng lẽ nhìn chính mình trong gương một lúc rồi bất lực cười.
Cả quá trình, tôi bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, vừa rồi trong chốc lát, giống như có hai con người trong tôi.
Tôi không biết mình có bị điên không, mãi đến lúc này, tôi như đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ, chỉ thiếu một người nào đó đẩy tôi một chút.
Tôi đứng ngây ngốc trước gương một lúc, liền quay người lại bật vòi hoa sen, tôi đứng dưới vòi hoa sen, để cho dòng nước lạnh băng chảy từ đỉnh đầu chảy xuống đến tận đầu ngón chân, tôi đang phát run, nhưng lại không cảm thấy được nước lạnh như thế nào.
Bởi vì dù thế nào đi nữa, nó cũng không thể bằng sự lạnh lẽo trong lòng tôi.
Tôi cảm thấy nhiệt độ nước lạnh ngắt, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp chân tay khiến tôi run rẩy hết lần này đến lần khác, như một cái xác không, tôi mở vòi nước bồn tắm, nước vẫn lạnh ngắt như cũ.