Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Trong đầu tôi lướt qua những cái tên có thể nhất, kết quả vẫn không nghĩ ra được ai. Khi tôi vội vàng chạy đến địa điểm hẹn thì tôi thấy Triệu Mộng Tuyết
Triệu Mộng Tuyết đang cười nói với ba mẹ tôi trong phòng bao, nếu là người không biết chuyện, khi nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ họ là một gia đình. "Ái Phương, con mau lại đây cảm ơn bà Chu đi Nếu không có cô ấy thì lần này em trai con đã phiền to rồi." Bố tôi thấy tôi đến thì vẫy tay, gương mặt tươi cười đẩy nếp nhăn.
Tôi nhìn quanh một vòng, nhìn vẻ mặt tươi vui lại hiền hòa của Triệu Mộng Tuyết thì hít vào một hơi khí lạnh. Tôi bỗng có dự cảm xấu, hôm nay chắc chắn không đơn giản vậy.
Nhưng bây giờ bố mẹ tôi đều đang ở đây, tôi không thể nổi lên tranh chấp với cô ta được, càng không thể để bố mẹ biết chuyện của tôi.
Tôi miễn cưỡng cười cười, sau đó ngồi xuống cạnh Triệu Mông Tuyết, ngắn cô ta nói chuyện với bố mẹ tôi, tôi nhếch môi cười, nói: "Thật cảm ơn bà Chu, nếu không có cổ, chắc em trai tôi sẽ không có ngày hôm nay"
Tôi vừa nói xong thì mẹ tôi bèn kéo tay tôi, bà cười hip mắt: "Con nhìn đi, nếu không phải có bà Chu thì bây giờ chúng ta nào có được cuộc sống tế này. Chúng ta ở chỗ bà Chu ăn ngon mặc đẹp, ai cũng lên mấy ký đấy."
Hai người họ tôi một lời, ông một lời, khen Triệu Mộng Tuyết như thánh từ trời rơi xuống, thiếu điều muốn bái lạy gọi cô ta là Quan Âm bồ tát.
Tôi ở một bên nghe đến mức cảm thấy tại mình đóng kén, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc gật dau lia lia.
Trong suốt cuộc nói chuyện này Triệu Mộng Tuyết vẫn luôn mỉm cười, thỉnh thoảng còn gấp đồ ăn đặt vào chén mẹ tôi.
Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà tôi đã thấy đau đầu vô cùng. Sau khi ăn xong, Triệu Mộng Tuyết dặn dò tài xế dưa họ đi.
Chở họ đi rồi, ý cười trên mặt Triệu Mộng Tuyết tan đi, giọng nói lạnh lão: "Thật ra, những chuyện mờ âm của cô không giấu nổi tôi dâu"
Tôi giật này người.
Tôi đã nghĩ có lẽ sau này Triệu Mong Tuyết mới biết được chân tướng sự việc, nào ngờ cô ta đã biết được từ sớm thế này.
Nhưng, nếu cô ta biết chuyện sao cô ta còn đối phó với ả người mẫu kia, không phải Chu Phong đã nói à người mẫu kia là người của cô ta à?
Có lẽ Triệu Mộng Tuyết nhìn thấy vẻ bất ngờ trên mặt tôi, cô ta mìm cười, sau đó nói: "Đối với tôi mà nói, chỉ cần động đến chuyện không nên động thì đều phải trà cái giá thật lớn. Tôi không muốn động đến cô vì cô là người thông minh nhất, cô biết mình nên làm gì, không nên làm gì." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net
Lúc Triệu Mộng Tuyết nói chuyện, từ cô ta tòa ra một khí chất thản nhiên, hệt như đang nói chuyện phiếm với người khác. Nếu không phải tự tai nghe cô ta nói gì, căn bản không biết cô ta là một người độc ác.
Tôi im lặng là vì những lời tôi nói lúc này sẽ trở thành thừa thãi, đối với tôi mà nói, thời điểm phản đòn tốt nhất là đợi cô ta tự nói.
Triệu Mộng Tuyết nói xong, cô ta đợi thêm vài giây thì dường như hơi kinh ngạc với phản ứng của tôi, cô ta nâng mắt nhìn lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của tôi.
Trong ánh mắt cô ta không chút dao động, cứ như đã sớm hiểu được phản ứng của tôi. "Cô muốn tôi làm gì thì cứ nói thẳng, không phải cô lỗi bố mẹ tôi ra là muốn nắm lấy tôi dễ dàng?" "Chấm dứt quan hệ với Chu Phong, sau đó tôi sẽ buông tha cho bố mẹ cô."
Triệu Mộng Tuyết giơ một tấm ảnh lên trước mặt tôi, sau đó lạnh mặt xé nát nó.
Trong bức ảnh ấy là ba mẹ tôi, ý của cô ta là, nếu hôm nay tôi không đồng ý với cô ta, cô ta sẽ ra tay với me tôi. Ngày hôm nay tôi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý, bởi vì cô ta đang bóp lấy mạch máu của tôi. "Quan hệ giữa tôi và Chu Phong đã sớm kết thúc, bây giờ tôi đang ở cạnh Lục Kinh Đình." Tôi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đề sự tức giận xuống, bình tĩnh nói.
Triệu Mộng Tuyết không nói gì, trong ánh mắt cô ta hiện lên vẻ "tôi đã biết mọi chuyện". Cô ta thàn nhiên nhìn tôi, thần thái bình tĩnh hệt như đang nhìn một tên tội phạm.
Ánh mắt đó tôi đã từng thấy khi Chu Phong hỏi tôi lần cuối rằng tôi và Lục Kính Đình đang ở cùng nhau đúng không.
Quả nhiên, không họ là vợ chồng, có một số điểm giống nhau đến lạ.
Triệu Mộng Tuyết nhìn chằm chẳm tôi một hồi, bằng nhiên cô ta nhếch môi lên cười, trên gương mặt được chăm sóc tỉ mi hiện lên một chút nghi ngờ, nặng giọng hỏi: "Dựa vào đầu tôi phải tin cô?"
Tôi bình tĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta, lạnh lùng đáp: "Lẽ nào cô muốn nhìn xem tôi và Lục Kính Đình ở cạnh nhau thế nào à? Nếu cô không ngại, tôi sẽ dùng cách này để chứng minh tôi và Chu Phong đã kết thúc."
Tôi không biết tại sao Triệu Mộng Tuyết lại cố chấp với Chu Phong như thế, nếu đổi lại là tôi, nhà tôi vừa có tiền vừa có thể như vậy, tôi sẽ không làm đến mức này vì một tên đàn ông. Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net
Triệu Mộng Tuyết không nói gì, cô ta trong túi ra một cái đĩa, đẩy đến trước mặt tôi, nói: "Đây là video ngày đó Lục Kính Đình đã quay trên xe, bị người của Chu Phong lấy mất, cuối cùng không rõ tung tích"
Lúc Triệu Mông Tuyết nói chuyện luôn nhấn mạnh tên Chu Phong, đôi mắt cô ta tựa như một cái móc câu sắc bén, nhìn thẳng vào mắt tôi, Tôi đoán được ý của cô ta, ngày đó tôi bị bỏ thuốc nên mới xảy ra chuyện với Lục Kính Đình, nếu Chu Phong thật sự phải người lấy đi, vậy nói rõ anh ta đã định tha thứ cho tôi.
Có lẽ đây là điều Triệu Mộng Tuyết đang là sợi Nếu không, cô ta cảm thấy Chu Phong sẽ không tha thứ cho tôi, có lẽ cô ta không còn để phòng tôi thế này nữa. "Anh ta nghĩ thế nào là chuyện của anh ta, tôi sẽ không quay lại nên cô cứ yên tâm. Tôi không phải không thể thiếu anh ta, tôi cũng không phải không có nơi để đi!" Tôi không muốn dính líu đến hai vợ chồng nhà này nữa, thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Mấy ngày gần đây tôi đã chịu nhiều sự kinh hãi, tôi không muốn mình trở thành một Tôn Ý Hân thứ hai.
Tôi hiểu rõ thủ đoạn của Triệu Mông Tuyết, đầu tiên không nói đến gia nghiệp khổng lồ của cô ta, thì tôi đã không phải đối thủ của cô ta rồi. Cho dù tôi có thể đẩy cô ta đi được nhưng bây giờ tôi đã không muốn tranh cãi gì nữa, Chu Phong không đáng để tôi đem mạng mình ra đổi.
Ánh mắt của Triệu Mông Tuyết vẫn không rời khỏi tôi, vẻ mặt cô ta liên tục thay đổi, nhưng trước sau văn là dáng về cao cao không thể chạm nổi kia. Giống như cô ta đã bày mưu tính kế sẵn, tất cả những gì ở đây đều nằm trong dự liệu của cô ta.
Nói thật, tôi rất ghét dáng vẻ này của cô ta.
Tôi không thích bị người khác xem là kẻ thấp hèn, đặc biệt là ánh mắt không thèm che giấu của cô ta cứ như hận không nhìn thấu được tôi.
Có thể, dưới ánh nhìn của cô ta, Lục Phong là một vật báu vô giá, nhưng cô ta lại không biết người khác không hề xem anh ta là báu vật.
Hai năm, tôi theo Chu Phong hai năm nhưng cô ta vẫn không đụng đến tôi là vì vị trí của cô ta không hề bị uy hiếp.
Cái danh bà Chu là thứ quan trọng nhất của cô ta.
Chúng tôi giằng co với nhau vài giây, cô ta bỗng lạnh lùng mở miệng..
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net