Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp (FULL)

Editor: Lilinyann (Mèo Đào Hố)

Tôi và Cửu thiên tuế nằm nhoài trên chiếc ghế dài. Tuy rằng tôi không thể nhận ra cụ thể nó được làm từ gì, nhưng cũng có thể cảm giác được đó là một loại gỗ quý giá, điêu khắc tinh xảo. Bên trên được trải tơ lụa mềm mại, gối mềm êm ái. Nếu chỉ có một mình tôi nằm, có thể giang chân giang tay thoải mái. Có thêm Cửu thiên tuế thì lại hơi nhỏ quá. Tôi phải hơi co lại, nghiêng người một chút mới không chạm vào cánh tay của hắn.

Cái tư thế này không hề thoải mái chút nào, cũng may không đến nỗi quá mức khó chịu. Một khi dừng nói chuyện, bốn phía yên tĩnh tuyệt đối. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm tôi vô cùng buồn ngủ, chỉ còn dư lại một chút nghị lực cố gắng kiên cường nghĩ tiếp.

Tuy rằng Cửu thiên tuế hơn tôi sáu tuổi, nhưng mà tôi cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, làm sao hắn có thể nói tôi “còn bé” như vậy. Nhưng mà, khi hắn mười ba tuổi, tôi cũng chỉ mới có bảy tuổi… Chẳng lẽ mười mấy năm trước, tôi cùng hắn từng có chuyện cũ gì sao? 

Thực ra đây cũng là đáp án cho vấn đề mà tôi vẫn luôn ngày đêm suy nghĩ: tại sao Cửu thiên tuế lại thâm tình với tôi như vậy? Tình cảm ấy từ đâu mà đến?

Chắc chắn, đây không phải thứ mà giang hồ gọi là nhất kiến chung tình. Đêm Giao thừa đó, khi hắn lấy tôi từ chỗ Điện hạ, tôi đang còng lưng quỳ xuống tựa vào đầu gối Ngài, ngay cả khuôn mặt còn không ngẩng lên nhìn hắn. Nữa là từ ban đầu hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay những thông tin cá nhân của tôi, chẳng hạn như việc tôi không quen ăn cay, chẳng hạn như trên mắt cá chân bên trái của tôi có một vết thương cũ.

Chỉ là, trong trí nhớ của tôi, trước đêm Giao thừa ấy, tôi và Cửu thiên tuế chưa bao giờ tiếp xúc với nhau. Thời điểm tôi chưa đi theo Điện hạ xuất cung, cũng chạm mặt hắn mấy lần. Lúc đó, hắn vẫn chỉ là một người vô danh đi theo chân Xưởng công tiền nhiệm, chẳng có liên quan gì đến cuộc đời tôi.

Khi tôi vào cung lúc năm tuổi đã có thể ghi nhớ sự kiện. Năm tôi bảy tuổi, năm tôi bảy tuổi…

Không có gì cả.

Tôi không tìm thấy bất cứ ký ức gì liên quan đến Cửu thiên tuế.

Đó cũng là một năm đặc biệt, cho nên tôi nhớ rất rõ. Sau hai năm cùng nhau tập huấn, các bạn nhỏ có thiên tư kém hơn sẽ bị loại trong một cuộc sát hạch. Tiếp theo, những bạn nhỏ còn lại sẽ được chia ra học khoa võ và khoa hành, dựa theo tố chất thân thể và thành tích huấn luyện. Sau đó thì từng khoa lại có một cuộc sát hạch thứ hai, loại trừ những người không đủ ưu tú.

So sánh với những học viên vào cung huấn luyện, tôi là chiếc ám vệ bé bỏng non nớt nhất, ngày thường lúc nào cũng được các sư huynh yêu thương và giúp đỡ. Vậy nên, trong khoảng thời gian biến động cực lớn kia, tôi đã buồn bã rất lâu. Đầu tiên là khóc lóc tạm biệt các anh trai bị loại khỏi cuộc sát hạch. Mấy ngày sau, lại khóc lóc tạm biệt các anh trai bị phân qua khoa võ. Vất vả lắm mới vào được khoa hành, thân thiết với các anh lớn được hơn nửa tháng, đã phải lần thứ ba khóc lóc tạm biệt. 

Quãng thời gian học tập thực ra cũng khá tốt. Nhưng mà có quá nhiều người, bao nhiêu năm như thế, xung quanh tôi ước chừng phải có đến mấy trăm khuôn mặt mơ hồ không rõ. Điều duy nhất mà tôi có thể khẳng định là, tôi không vượt quá giới hạn huynh đệ với bất cứ anh lớn nào, cũng không nhìn thấy một Cửu thiên tuế xinh đẹp, tao nhã như vậy.

Nữa là, nghe nói thái giám tịnh thân từ khi rất bé. Bởi vì sau lúc mười tuổi, cơn đau không chỉ lớn hơn, mà xác suất mất máu đến chết cũng sẽ nhiều hơn nữa.

Tôi không biết Cửu thiên tuế tịnh thân lúc nào. Nhưng theo lý thuyết, làm sao hắn có thể tiếp xúc với các thành viên của đội ám vệ nhỏ, làm sao mà biết tôi được. 

Quy củ trong cung nghiêm ngặt, ngoại trừ thầy giáo và các học viên cùng đội huấn luyện, trước lúc mười tuổi, tôi đều không gặp qua bất cứ người nào.

Nhưng nếu chúng tôi có từng gặp nhau, cùng không thể là sau thời điểm tôi theo Điện hạ xuất cung, hắn lên làm Đề đốc Đông xưởng.

Quá kỳ lạ.

Càng nghĩ càng mù mịt, càng nghĩ càng không có manh mối.

Mí mắt tôi cũng ngày càng nặng, tầm nhìn bắt đầu mông lung, mơ hồ.   

Vai tôi bị đè xuống, thân thể đang nằm nghiêng bị ép chặt lại. Cửu thiên tuế ấn tôi lên lồng ngực của hắn, đầu của tôi cứ tự nhiên như vậy gối lên bả vai hắn.    

“Ngủ đi.”

Một tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa gáy tôi, một tay khác ôm chặt eo tôi.

Mùi trầm hương phả vào cánh mũi đôi môi như thể có ma lực thôi miên, khiến cho tôi hoàn toàn thả lòng, bình yên đi vào giấc ngủ.

Tôi rúc mặt vào sâu trong bả vai hắn, hưởng thụ tất cả ôn nhu và sủng nịch.

Bất tri bất giác, nằm nhoài ngủ gật trong lồng ngực của Cửu thiên tuế cả một buổi chiều.

Bởi vì quá lười biếng, tôi bỏ ăn trưa, tỉnh lại cũng không ăn thêm gì nữa. Đến bữa tối, Cửu thiên tuế dặn dò nhà bếp làm cháo thịt cho dễ tiêu hoá, lại chưng thêm một đĩa sủi cảo thanh cua. Hương vị siêu ngon, đáng buồn là tôi cảm thấy dạ dày khó chịu, chỉ ăn hai cái rồi thôi.

Tỳ nữ hầu bàn hôm nay không phải A Nguyên, nhưng cũng là một gương mặt quen thuộc khác thường xuất hiện ở trong tẩm điện. Tôi tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, phát hiện cả ngày nay không thấy cô ấy, trong lòng hoang mang, liền quay đầu sang hỏi Cửu thiên tuế: “A Nguyên xin nghỉ sao?”

Sau khi đã trải lòng với Cửu thiên tuế, tôi mới biết ở phủ Đốc công cũng không có quy củ gì gọi là không nói lúc ăn. Lúc tôi mới tới, tôi không dám tuỳ ý nói chuyện với hắn. Hắn lại cho rằng tôi có thói quen này ở phủ Thuận vương, nên chưa bao giờ chủ động nói gì. 

Cửu thiên tuế đặt mấy miếng sủi cảo tôi không ăn nữa sang phía bên cạnh, rồi nâng đũa gắp hai cái vào bát của mình, hoàn toàn không cảm thấy việc ăn đồ thừa của tôi có điều gì không đúng: “Cô ấy chịu di chứng sau khi bị Lâm Uyển hạ thuốc, thế là xin nghỉ ốm một ngày.”

“Di chứng?” Tôi sửng sốt một chút, lập tức đặt đũa xuống, vội vã hỏi tiếp: “Tổn thương đến thân thể sao? Có nghiêm trọng không?”

Là vì tôi nên cô ấy mới bị Lâm Uyển hạ thuốc. Nếu như có chuyện gì, chỉ sợ tôi ngày đêm bất an.      

Cũng may là Cửu thiên tuế lắc đầu một cái, phủ định tôi: “Không sao cả, đã đi khám bệnh rồi, nghỉ ngơi mấy ngày nữa sẽ khoẻ hẳn.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng A Nguyên rất ít khi nói chuyện với tôi, hai chúng tôi cũng không thân thiết. Nhưng mà trong sinh hoạt thường ngày của tôi và Cửu thiên tuế, cô ấy đã hỗ trợ rất rất nhiều. Chắc là do cô ấy hầu hạ Cửu thiên tuế đã nhiều năm rồi, tính cách thận trọng, làm việc lưu loát nhanh nhẹn, năng lực quản lý cực cao, có thể chú ý đến từng thói quen nhỏ mà chính tôi còn không biết mình có. A Nguyên đối xử với tôi như là chủ tử dựa theo lời dặn dò của Cửu thiên tuế, nhưng tôi lại chưa bao giờ coi cô ấy là một hạ nhân. Ở trong lòng tôi, cô ấy là một nữ nhân lợi hại.

Tôi vẫn nên tìm một cơ hội để xin lỗi cô ấy về chuyện bỏ thuốc…
Nhấn Mở Bình Luận