Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Sinh Tồn Thời Tận Thế - Du Hành (tác giả Lục Ý)

Edit: Trang Nguyễn

Dường như chỉ trong vòng một đêm, nhiệt độ đã lên cao rồi.

Hơn nửa đêm, Du Hành gặp phải ác mộng, trong giấc mộng đó anh nhìn thấy chính mình đang bơi trong nham thạch nóng chảy, thật là vừa nóng lại ẩm ướt, muốn bơi cũng bơi không nổi. Đột nhiên anh bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi, áo ngủ bằng vải bông trên người đều mướt đẫm mồ hôi. Anh cởi áo ngủ ra, thở hồng hộc thuận tay vuốt mái tóc ẩm ướt: "Mới ba giờ sáng, đây là thời tiết quỷ gì đây!"

Ngay cả không khí, đều như bị phỏng, hơi thở ra, dường như ở giữa có ngọn lửa nhảy lên.

Như vậy không đúng.

Du Hành bật dậy đi sang phòng cha mẹ, hai ông bà lúc ngủ đều không khóa cửa, sau khi anh đi vào, quả nhiên phát hiện hai ông bà đều trong giấc mộng, đầy đầu và đầy người đều đổ mồ hôi, thậm chí mẹ anh còn phát ra tiếng rên hừ hừ đầy thống khổ. Du Hành sợ hãi, vội vàng gọi người thức dậy.

"Cha! Cha cảm thấy thế nào rồi?" Du Ái Quốc mở con mắt ra một đường chỉ nhỏ, xuyên qua lông mi dính đầy mồ hôi, mông lung nhìn thấy gương mặt phóng đại của con trai ông, miệng dường như đang động đậy nói cái gì đấy, thế nhưng bên tai ông cứ ong ong, căn bản ông không nghe rõ.

"Cha!" Du Hành thấy Du Ái Quốc hôn mê bất tỉnh, mà mẹ anh căn bản không chút động tĩnh, đưa tay sờ lên, trán hai người đều nóng vô cùng. Anh quyết định thật nhanh gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

"Xe cứu thương của bệnh viện chúng tôi đều đã đi hết rồi! Nếu bệnh tình khẩn cấp, xin anh tự lái xe chở người bệnh đến đây!" Đầu dây bên kia điện thoại rất hỗn loạn.

Du Hành không dám chậm trễ, nhanh nhẹn lấy túi tiền, chìa khóa, thẻ bảo hiểm y tế, lại thu dọn thêm một túi quần áo, phân biệt ôm cha mẹ của mình xuống lầu.

Lúc ôm mẹ anh xuống lầu, Thôi Nam nhà bên cạnh mở cửa hỏi thăm anh: "Cần giúp đỡ gì không?" Anh cũng không đợi Du Hành trả lời, duỗi cánh tay dài ra ôm lấy mẹ Du, rồi đi thẳng xuống lầu.

"Ai ai, cám ơn anh Thôi, nửa đêm rồi sao anh còn thức vậy? Cũng bị nóng quá làm tỉnh giấc à? Anh nói xem thời tiết mắc toi gì thế này, quá tà môn mà!" Du Hành đưa tay lau mồ hôi trên trán, lúc đi xuống lầu, trong miệng không ngừng huyên thuyên. Đây là thói quen của anh, mỗi lần anh căng thẳng đều nói nhiều, anh mới chỉ hai mươi hai tuổi, ít kinh nghiệm từng trải, vừa rồi anh thật sự sợ hãi. Bây giờ Thôi Nam xuất hiện, mãi sau anh mới phát hiện mình quá khẩn trương, miệng muốn dừng mà không dừng được.

"Ừm." Thôi Nam ngồi vào ghế lái của chính mình: "Cậu đỡ chú và dì."

Không cần Thôi Nam nói, tay trái Du Hành đỡ cha, tay phải vẫn luôn ôm mẹ, không để hai ông bà dập đầu nên luôn nâng lên: "Đây là làm sao thế, làm sao lại như bị phỏng thế này? Mẹ của em coi như xong, chẳng chút hoạt động, cha em bình thường hay tập thể dục, thân thể cha khỏe mạnh lắm, làm sao cũng bị bệnh rồi chứ?"

Thôi Nam xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy Du Hành cọ trán mình lần lượt vào trán cha mẹ, nói: "Nhiệt độ này, ngay cả anh và cậu đều không chịu nói, chứ đừng nói chú và dì. Được rồi, sắp quẹo rồi, ngồi cho vững."

Chỉ năm phút mà thôi, bệnh viện gần đây cũng sắp đến rồi.

Bệnh viện thật sự rất nhiều người, phải biết bây giờ mới chỉ hai giờ sáng. Sau khi bận việc một trận, tình huống hai người lớn rốt cuộc cũng ổn định. Du Hành thở dài một hơi, ngồi ở bên giường nhìn truyền nước.

"Anh Thôi, anh xem gì đấy?"

Thôi Nam ngồi ở bên kia, Du Hành cọ qua xem: "Sợ thật đấy, thật đúng là đáng thương." Anh lại có chút ưu tư, quay đầu lại sờ lên trán cha mẹ mình. Bớt nóng rồi, lúc này anh mới yên tâm.

Lúc này bên trên web diễn đàn bản thành, một bài viết đang cực hot, đều nói nhiệt độ đêm nay siêu cao. Bên trong có một người phản hồi bài viết, nói bà lão bên cạnh nhà đã đi lúc nửa đêm. Trong nhà con cái không quan tâm, nửa đêm bị nóng tỉnh, cũng không đi nhìn người cao tuổi trong nhà một cái, đợi đến lúc sắp đi làm, bữa sáng trong nhà không có người làm lúc này mới phát hiện bà lão còn chưa rời giường. Mở cửa xem xét, thi thể bà lão bởi vì nhiệt độ cao, đã bắt đầu bốc mùi rồi.

Tin tức này khiến cho lòng người đều chua xót.

Thôi Nam lại mở ra một trang web khác, các ngành có liên quan ban bố thông báo, nói đây là lần ô nhiễm môi trường bộc phát lớn mạnh, lại ra chỉ thị khắp cả nước các nơi khởi động cơ cấu vệ sinh ứng phó nhu cầu bức thiết, ứng phó với chuyện bộc phát nhiệt độ cao dẫn đến cục diện bệnh tật khẩn trương. Cuối cùng kêu gọi nhân dân làm tốt các công tác dự phòng, chú ý tình hình người già trẻ nhỏ trong nhà.

"Hiệu ứng nhà kính đều đã được nhiều năm rồi, đây chính là trong vòng một đêm tăng lên hai mươi độ!" Du Hành nhìn tin tức, trong lòng không cho là đúng, Ngày hôm nay anh đều quan sát nhiệt kế, nhiệt độ cao nhất bên ngoài đã lên đến bốn mươi độ C rồi! Phải biết ngày hôm qua nhiệt độ cao nhất chỉ mới mười chín độ. Giữa trưa anh đi ra ngoài mua cơm, thiếu chút nữa bị nướng chín.

"Du Hành, cậu xem mặt trời hôm nay, cũng không chói mắt, báo cáo thời tiết hôm nay vẫn râm mát." Thôi Nam nói tiếp: "Anh về nhà trước, còn có việc phải làm."

"Ai da! Đúng đúng, anh Thôi về trước đi, làm phiền anh rồi, thật ngại quá."

"Có chuyện cứ gọi điện cho anh."

Nhìn bóng lưng Thôi Nam rời đi, Du Hành mới quay người ngồi vào bên giường, đột nhiên nhớ đến mình còn chưa xin phép nghỉ ở chỗ làm, vội vàng đi qua gọi điện thoại.

Lúc buổi tối, cha Du đã tỉnh dậy ăn một chút cháo:"Mẹ con có ổn không? Làm sao còn chưa tỉnh lại?" Ông muốn tự tay mình sờ sờ bà vợ của mình, nhưng vừa động đậy cả người đau như kim châm.

"Đừng nhúc nhích! Cha trước đừng nhúc nhích, để con!" Du Hành dịch chuyển chiếc ghế đi, sau đó kéo giường cha Du qua, kéo đến gần giường mẹ Du.

"Làm thế nào vẫn còn nóng như thế chứ?"

"Bác sĩ nói thân thể của mẹ hơi yếu, lúc này mới sốt đi sốt lại, nhưng không có chuyện gì, trễ nhất là sáng sớm mai có thể hạ nhiệt rồi."

Cha Du gật gật đầu, vỗ vỗ tay vợ, quay đầu hỏi Du Hành: "Con không đi làm à?"

"Đâu còn tâm tư nào nữa? Chờ cha mẹ xuất viện con mới đi."

"Con đi đi! Để cha trông mẹ con."

"Không đi. Đừng trừng con, cha xem tay cha này, còn run lắm đấy, làm sao con yên tâm được? Mau ăn hết cháo đi, sắp nguội cả rồi." Cha Du ăn cháo, mệt mỏi đánh úp lại, tiếp đó đã ngủ mất.

Đến buổi chiều, mẹ Du tỉnh lại, chỉ là còn rất yếu. Thân thể cha Du ngược lại thật sự cường tráng, ngủ đủ giấc một đêm, tỉnh lại thân thể đều khỏe lại hơn nhiều.

"Khôi phục rất tốt, thân thể của bác xem như khỏe mạnh lắm đấy. Thuốc cũng không cần tiêm, nhưng tốt nhất nên đến khoa trung y bệnh viện chúng tôi lấy chút thuốc bổ về nấu, lần này chắc hẳn bác bị tổn thương nguyên khí rồi."

Du Hành nghe lời bác sĩ nói, liền vội vàng gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ, đợi lát nữa tôi sẽ đi khoa Trung y."

"Không cần cám ơn. Đúng rồi, giường bệnh trong bệnh viện đang bị thiếu hụt nghiêm trọng, lúc này cũng rối ren, không thích hợp dưỡng bệnh, cậu vẫn nên đưa cha cậu về nhà đi?"

Du Hành biết rõ bác sĩ nói rất uyển chuyển, bên trong bệnh viện này đâu chỉ rối ren, hôm nay lúc chạng vạng tối lại tràn vào một đám người bệnh, nghe nói mắc bệnh ngoài da, thời điểm anh đi mua cơm vừa lúc trở lại liếc nhìn, thật sự rất dọa người đấy. Hơn nữa cha của anh vẫn luôn lo lắng cho mẹ anh, tĩnh tâm không nổi để dưỡng bệnh đâu.

Anh nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho Thôi Nam, hy vọng Thôi Nam có thể đến nhà anh giúp đỡ anh trông coi cha Du.

"... Không cần làm gì cả, chỉ là đề phòng ông ấy có chuyện không có người chăm sóc, cha em có thể tự mình đi toilet, đến giờ ăn cơm em sẽ mang cơm về, cũng không cần anh nấu... Ai! Cám ơn anh Thôi!"

Nghe mẹ Du từng nói qua, Thôi Nam là nhà thiết kế trang sức đấy, bình thường đều làm việc tại nhà. Anh cũng biết làm thế sẽ quấy rầy mạch suy nghĩ của người ta, nhưng tối đa chỉ một ngày, nếu tình huống mẹ Du tốt lên... thì ngày mốt đã có thể xuất viện. Trở lại mời anh ấy một bữa cơm gia đình, cảm ơn hết lòng hết dạ.

Quả nhiên cha Du không chịu đi, Du Hành liền dỗ dành ông: "Bác sĩ nói, giường ngủ đang thiếu hụt, cha khỏe rồi thì nên xuất viện, nhường giường bệnh cho người cần hơn,đúng không? Đây không phải cha dạy con, giúp người làm niềm vui sao?" Thấy sắc mặt cha Du thả lỏng, anh còn cười nói: "Ngày mai con đưa cha về nhà, cha phải nghỉ ngơi đàng hoàng, đến giờ con sẽ đem cơm về cho cha, ngày mốt mẹ sẽ được về nhà, lúc đó cha mới có sức lực chăm sóc cho mẹ, đúng không? Lúc đó con không dám vượt mặt, vẫn phải dựa vào đồng chí Du Ái Quốc của chúng ta, cha trước phải dưỡng cho thân thể của mình khỏe lại."

"Thằng nhóc thúi này, đều phải nghe theo lời con à?"

"Xem thường con đúng không? Cha yên tâm đi!"

Sau khi đưa cha Du về nhà, tảng đá trong lòng Du Hành vơi đi một nửa. Với tư cách dân chúng bình thường, quả thật anh có chút e sợ đến bệnh viện. Cha anh đã trở về nhà, anh mới cảm thấy cha khỏe mạnh đấy, trong lòng cũng an tâm hơn.

Trong phòng bệnh có một đứa trẻ mắc bệnh ngoài da chuyển đến, Du Hành vừa vào cửa đã nhìn thấy, giật mình. Nhìn thấy mẹ anh vẫn còn ngủ, vội vàng nhẹ chân nhẹ tay kéo tấm rèm che kín lại, không để mẹ trông thấy tránh cho bà sợ hãi.

"Bảo nhi về rồi à?" Mẹ Du mở to mắt.

"Ôi! Mẹ đói bụng không? Hôm nay con mua cháo thịt nạc, bây giờ ăn luôn nha?"

Mẹ Du gật đầu.

Du Hành nhanh chóng rót nước ấm cho mẹ Du lau mặt súc miệng.

"Con làm rất tốt, cho cha con về nhà là đúng, trong bệnh viện đâu có tốt bằng ở nhà?"

"Chỉ là làm phiền anh Thôi rồi, mẹ, sau khi trở về phải cảm ơn người ta. Thật sự là người có lòng tốt, không nói một lời đã đồng ý giúp đỡ chúng ta rồi."

Mẹ Du liền nở nụ cười: "Nó là một đứa trẻ ngoan, sau khi khỏe lại mẹ sẽ cảm ơn nó."

"Con còn đang suy nghĩ mời anh ấy ăn cơm đây này! Mẹ thấy ra quán Quân Nhạc thế nào?"

Mẹ Du vỗ nhè nhẹ lên tay anh: "Với hai đồng cắc bạc tiền lương của con đó à? Đủ đãi người ta một chầu?"

Du Hành tiến sát lại gần cọ cọ: "Nếu không đủ không phải còn có mẹ sao? Mẹ ~ "

Sau một chầu làm nũng, mẹ Du cười ha hả ăn xong bữa sáng.

"Đi ra ngoài một chút đi con, nằm mãi đau thắt lưng."

Du Hành đồng ý, ngăn chặn tầm mắt của mẹ Du đỡ bà đi ra ngoài đi bộ một vòng.

Lúc trở lại, đứa trẻ giường bên cạnh đã đổ đầy thuốc, thoạt nhìn xanh vù vù. Nhưng cũng ngăn cản những hạt mụn lạnh người kia, xanh lục cũng tốt lắm.

"Đây là làm sao vậy?"

"Ây da! Nói là dị ứng! Nổi hạt mụn khắp cả người rồi, cũng may đứa trẻ nói cũng không đau không ngứa." mẹ Du trò chuyện cùng mẹ đứa nhỏ.

"Bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ nói, chắc là bị côn trùng nào đó cắn, thể chất đứa trẻ yếu, phản ứng mạnh, lúc này mới nổi hạt mụn cả người. Nhưng nói cũng không có trở ngại gì, biến mất là tốt rồi."

"Vậy là tốt rồi, đứa nhỏ tốt hơn, cháu phải trông nó cho kỹ vào đừng để nó chạy khắp nơi, bây giờ côn trùng cũng có độc đấy." mẹ Du nói xong, lo lắng liếc nhìn Du Hành, Du Hành nhếch miệng cười: "Mẹ, con cũng không phải trẻ con, sẽ không chạy ra bụi cỏ chơi, yên tâm ha."

"Nào dám thả nó ra ngoài đi chơi nữa? Bên ngoài nóng như vậy, có thể bị cảm nắng nữa!"

Giữa trưa, Du Hành đi trước đưa cơm cho cha anh, mang theo thuốc Đông Y bệnh viện đã sắc sẵn.

"Tùy tiện mua thôi, anh Thôi cũng ăn cùng đi."

Thôi Nam liền hủy bỏ đơn đặt hàng: "Cảm ơn rồi, buổi tối cũng không cần đặt nữa."

"Nên làm nên làm mà... Cha em đâu?"

"Vào phòng cậu xem phim rồi, tôi mở giúp chú đấy."

Du Hành đi vào phòng hỏi thăm cha mình: "Cha, ăn cơm đi, còn có thuốc phải uống đây này."

"Về rồi à, mẹ con thế nào rồi?"

"Đỡ lắm rồi, đang nói chuyện phiếm cùng dì bên cạnh. Buổi sáng không phải gọi điện thoại rồi sao? Đừng lo lắng, ngày mai con đưa mẹ về nhà."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chủ kịch tình, có hệ thống nhưng phần diễn không nhiều lắm, có nữ nhân vật chính ở phương xa

Truyện tiến triển chậm, kịch tình không thể khảo chứng, lúc thưởng thức có thể có lỗ hổng, hy vọng mọi người chỉ ra chỗ sai.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cúi đầu
Nhấn Mở Bình Luận