Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Sinh Tồn Thời Tận Thế - Du Hành (tác giả Lục Ý)

Edit: Trang Nguyễn

Lúc lên xe anh ngồi dựa vào lối đi nhỏ, người đến sau dần dần nhiều lên, anh liền nhường chỗ ngồi cho người già.

Đến nơi đặt trước xe taxi, anh đã xuống xe.

Xe còn chưa đến, anh đứng đấy. Đột nhiên anh phát hiện bầu trời hình như hơi tối, ngẩng đầu nhìn lên, hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời nữa rồi. Trương Hằng Viễn vì người trong lòng, suy xét rất chu đáo, dầu, kem chống nắng dạng xịt phun sương, dù che mưa đều mang theo. Anh lấy dù ra, lúc này xe taxi cũng đến.

"Xin lỗi! Đằng trước kẹt xe!"

Du Hành chui vào, cười nói: "Không sao, nếu kẹt xe chúng ta có cần đổi sang đường khác không?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Đổi một đường! Bên kia nghe nói xảy ra tai nạn xe cộ rồi, không biết lúc nào mới lưu thông được." Tài xế nói xong liền rẽ sang một hướng.

"Hôm nay trời như thế nào lại tối nhanh như vậy." Mới đi hơn mười phút, tài xế liền mở đèn xe phíatrước.

Du Hành vừa mới lấy dầu ra bôi lên mũi và thái dương, trước kia Trương Hằng Viễn không say xe, có thể mấy ngày nay quá mệt mỏi thân thể yếu kém, lúc này anh chỉ cảm thấy đầu choáng váng, đau nhức. Anh nửa híp mắt nghỉ ngơi, nghe tài xế nói anh mới giật mình ngồi thẳng dậy.

Bên ngoài quả thật đã tối đen một mảnh, chỉ có lúc xe chạy qua mới có ánh sáng đèn xe quét qua. Ngay cả đèn đường cũng không sáng. Nhìn lại thời gian, mới hơn một giờ.

"Bác tài à, ở đây có thường như vậy không?"

"Chỉ có hôm nay! Chẳng lẽ trời muốn mưa?"

Du Hành quay kiếng xe xuống nhìn ra bên ngoài, thật sự tối đen như mực đấy, một tia gió đều không có, không khí thật nặng nề.

"Bác tài, bây giờ mới hơn một giờ, cho dù trời muốn mưa, cũng không có khả năng đen như vậy?"

Tài xế nhìn lại thời gian, sợ hãi than một tiếng, ngừng xe bên ven đường: "Cái này tà môn quá rồi." Hắn xuống xe nhìn nhìn, trở về nói cùng Du Hành: "Chàng trai, tình huống này tôi cũng không dám tiếp tục lái xe, rất dễ xảy ra tai nạn xe cộ." Trong miệng nhỏ giọng lầm bầm điềm xấu gì đấy.

Du Hành chỉ cảm thấy: "Đến rồi", tảng đá lớn treo ngược trong lòng rớt xuống.

Anh nói: "Được, gần bên này có khách sạn hay nhà nghỉ nào không? Có thể đưa tôi đến đó không."

Tài xế liền nói: "Có! Khá nhiều loại, cậu có yêu cầu gì không?" Thành phố nhỏ này chính là thành phố du lịch, những thứ khác không nói, nhà khách nhiều nhất đấy.

"Cần cao tầng, bên cạnh có siêu thị hay cửa hàng càng tốt."

Tài xế nghĩ nghĩ, khởi động xe đi. Lúc này hắn lái xe rất chậm, đèn trước đèn sau đều mở lên cả, ở một ngã tư cũng gặp tai nạn xe, xe hai người không bị lan đến gần, nhưng vẫn rất giật mình, dù sao chiếc xe bị đánh bay kia là xẹt qua trước xe bọn họ đấy.

Đến nhà nghỉ, sau khi trả tiền xe, tài xế xe ngừng xe ở trước cửa theo gót Du Hành đi vào trong.

"Tôi không dám lái xe tiếp, chờ tình hình tốt hơn rồi đi, tôi cũng vào trong ngồi một chút."

Như thế rất lý trí.

Du Hành đi đăng ký vào ở, trước khi lên lầu nhìn thấy tài xế ngồi ở sô pha trong đại sảnh uống nước.

Điện thoại rất nhanh vang lên, là Trương Hằng Tuệ.

"Hằng Viễn, bây giờ em đang ở đâu? Bên ngoài đột nhiên tối đen, em đừng ra ngoài!"

"Em đang ở trong khách sạn, chị đừng lo lắng."

Trương Hằng Tuệ liền thở dài một hơi, nói với Du Hành: "Nghe lời chị, tạm thời đừng đi ra ngoài, nhà nghỉ có đưa đồ ăn không? Nếu không có thì gọi giao hàng, chính mình đừng đi ra ngoài, cất kỹ điện thoại và bóp tiền, đừng để ý đến người xa lạ..."

Du Hành cười rộ lên: "Chị, vậy chị đang ở đâu? Đồ đạc mua chưa?"

"Mua! Đều là món em thích ăn. Chị ở nhà rồi, đừng lo lắng, vừa lúc em bảo chị không được ra ngoài, lúc này muốn đi ra ngoài cũng không được." Trương Hằng Tuệ vừa trở về nhà trời liền tối om, rất giật mình.

Bây giờ trong nhà em gái chồng bị dọa sợ đến khóc thét, la hét tận thế gì đó đến rồi, ba mẹ chồng đều đang dỗ dành, lúc này chồng cô lại gọi cô đi ra ngoài, không có cách này đành tận dụng thời gian khuyên bảo Du Hành vài câu, cuối cùng nói: "Có chuyện thì gọi điện cho chị, chính mình đừng đi ra ngoài."

Du Hành cúp điện thoại, nghĩ thầm trận hắc ám này không biết là tốt hay xấu. Nhưng cũ may Trương Hằng Tuệ đã ở nhà, anh cũng yên tâm.

Điện thoại vang lên âm thanh báo hiệu, mở ra xem thì ra là tin báo tiền vào tài khoản ngân hàng. Trương Hằng Tuệ chuyển cho anh 5.000 khối.

Anh không khỏi cười rộ lên. Có chút hâm mộ Trương Hằng Viễn, anh là con một, nhà mẹ đẻ của mẹ anh ở xa ngàn dặm, cha anh cũng là con một, từ nhỏ không hưởng thụ anh chị em ở chung. Mặc dù nhiệm vụ trước anh có một người em gái, nhưng lại không giống Trương Hằng Tuệ, việc to việc nhỏ gì cũng lo hết, như mẹ hiền vậy.

Anh dọn ba lô trống rỗng, cõng túi không đi ra ngoài. Siêu thị ngay đối diện nhà nghỉ, anh rất dễ dàng nhìn thấy được, nhân viên ở quầy phục vụ nhà nghỉ có nói tiệm thuốc tây nằm ở phía trước con phố kia, anh định đi đến đó trước.

Dù sao bây giờ anh có tiền, cũng rảnh rỗi, mua trước một chút thuốc men phòng thân cũng tốt.

Những chuyện này anh đều đã quen, vừa vào anh đã nói với nhân viên, cũng tránh cho mình tự tìm, rất nhanh đã lấy đủ đồ chồng chất trên quầy. Thời điểm tính tiền Du Hành nhìn thấy bên cạnh kệ có mấy bao cẩu kỷ khuyến mãi, táo đỏ... mỗi thứ anh lấy hai túi.

Bỏ ra gần 1.000 khối. Anh nhồi vào ba lô, trong tay còn cầm một chút.

Đến ngõ tối anh thu đồ đạc vào trong nhẫn trữ vậy, anh đi trở về, định đi đến siêu thị đối diện nhà nghỉ.

Trên đường có người tụ tập nói chuyện với nhau.

"Đây là chuyện gì xảy ra?"

"Là nhật thực à?"

"Có khả năng..."

Cũng có mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui trong ngõ hẻm, tiếng cười vang lên không ngừng.

Thời điểm đến siêu thị, ti vi siêu thị đang phát tin tức tạm thời, gọi lần trời tốt này là nhật thực trăm năm mới gặp một lần, lúc này nhật thực kéo dài, rất khó gặp... Lại bảo những người yêu thích thiên văn vào lúc xem xét nhớ chú ý an toàn của người thân, không được đi đến những chỗ cao... Các nơi làm tốt công tác trị an, bảo vệ đề phòng trộm cướp...

Du Hành dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, bên cạnh tay không ngừng lấy đồ vật bỏ vào xe đẩy, theo thường lệ thứ anh lấy đều là đồ hộp đóng gói nén áp suất có thể chắc bụng, như lạp xưởng, thịt khô, trứng mặn... anh đều lấy nhiều nhất. Cuối cùng lấy một thùng sữa bỏ lên xe đẩy đi đến quầy tính tiền.

Đúng lúc này, tối đen như mực, không có người nào đến siêu thị mua đồ. Nhân viên thu ngân nhìn thấy Du Hành lấy nhiều thứ như vậy, thật sự có chút giật mình. Nhanh tay quét mã tính tiền, trong miệng còn hỏi thăm: "Đây là muốn đi dã ngoại sao?" Nói xong lại cảm thấy không đúng, dã ngoại cũng nên chọn mấy món khoai tây chiên, cocacola... nhưng những thứ này đều không thấy.

Du Hành cười cười, không trả lời. Cô cũng không hỏi lại.

Hai thùng có 50 hộp, liền xài hơn tám trăm.

Những vật khác đều vụn vụn vặt vặt, tổng cộng bỏ ra hơn hai ngàn. Du Hành quẹt thẻ, đồ đạc thật sự quá nhiều, anh xin miễn hỗ trợ, tự mình chuyển đồ đạc ra bên ngoài, ở trong ngõ nhỏ tối đen bỏ sữa bò nặng và đồ hộp vào trong nhẫn trữ vật. Những thứ khác chọn chọn lựa lựa nhét vào ba lô làm dáng, từ từ đi trở về nhà nghỉ.

Đại sảnh nhà nghỉ sáng đèn, có không ít người ngồi, ăn bánh uống trà nói chuyện phiếm. Anh phát hiện người tài xế kia đã mất.

Anh trực tiếp đi lên lầu. Trước tắm rửa thay đổi quần áo, lúc này đã hơn năm giờ chiều, anh gọi điện đặt đồ ăn, qua hơn ba mươi phút đồ ăn được đưa lên, Du Hành trả tiền cơm cộng tiền bo hai mươi đồng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Cơm nước xong xuôi, anh nằm trên giường lướt điện thoại.

Bây giờ trên mạng nói cái gì cũng có, gì mà người ngoài hành tinh muốn xâm lấn... tận thế đến... Cũng có người nói thật đáng tiếc, kỳ thi đại học đã kết thúc rồi.

Đủ thứ lộn xộn đấy.

Du Hành thấy thái độ tiêu cực đối với thế giới này đều rất không bình thường. Thật ra phản ứng những người này nhảy lên nhảy xuống mới bình thường đấy, trong miệng nói tận thế đến rồi chờ mong gì đấy tốt hơn, thật ra trong lòng bọn hắn không cho là đúng.

Người chân chính cảm thấy có nguy cơ, bây giờ đã hành động rồi, đâu có thời gian đùa nghịch miệng lưỡi trên mạng như thế.

Anh xem xét tiệm sách gần đó, gần nhất cũng mất hai mươi phút đi đường.

Bây giờ đi ra ngoài cũng không phải thời cơ tốt, anh cũng không thể mua lại tất cả sách.

Nhịn một chút, miễn là còn sống, lúc nào cũng có thể tìm sách. Trong lòng anh lo lắng, cảm thấy trong bóng tối có đồ vật đáng sợ. Thậm chí anh cảm thấy mình có chút nóng, thế nhưng trong phòng đang mở điều hòa đấy.

Sờ tìm ra manh mối, xác thực có mồ hôi lạnh.

Du Hành lấy nhiệt kế vừa mua ra, 38.1 độ.

Sợ hãi kêu lên một cái, anh đứng lên muốn đi rót nước uống, không ngờ trời đất quay cuồng, thoáng chốc ngã xuống trên giường.

Anh cảm thấy thật không tốt.

Dường như trở về ngày đó ở thế giới hiện thực, trong đêm đó anh bị nóng tỉnh trong cơn ác mộng, anh đã không nhớ rõ cơn ác mộng kia, chỉ biết trong mộng rất nóng rất nóng... Xương cốt đều muốn hòa tan, hóa thành bùn đất bị nghiền nát tiến vào nham thạch nóng hổi tan chảy bên trong đó

Du Hành khó chịu lăn cuồng trên mặt đất, làm sao cũng không thể tỉnh lại.

Rất không ổn! Anh không ngừng cắn đầu lưỡi một phát, cơn đau nhức khiến anh khôi phục một chút thanh tỉnh, anh dùng sự thanh tỉnh trong nháy mắt đó kêu gọi RT9009: "... Tôi bị làm sao vậy?"

"Thân thể [Kí Chủ] bị vật chất không rõ xâm nhập, theo tiến trình biến hóa của thế giới này mà nói, đang đứng ở giai đoạn hóa Zombie, nếu thật sự không có cách nào, thân thể [Kí Chủ] sắp chết rồi, nhiệm vụ thất bại."

"Có cách nào cứu tôi không!"

"[Kí Chủ] có thể thông qua việc sử sụng dịch tu bổ gien, xoay chuyển sự tiến hóa thất bại lúc này."

Anh hôn mê ngủ sâu. Lúc tỉnh lại một lần nữa, thân thể đều cứng ngắc lại, anh hoạt động một chút từ trên mặt đất đứng lên, cảm thấy vô cùng khát nước, rót đầy một bình lớn nước vào bụng.

Lại kiểm tra thân thể một lần nữa, cũng may trên người không có thi ban gì đấy, vị giác khứu giác cũng bình thường. Cũng may không thay đổi thành Zombie, Du Hành thở dài một hơi.

Tiếp đó anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trương Hằng Tuệ, không nghĩ đến lại không có tín hiệu. Điện thoại chỉ còn một ít pin, có hơn mười cuộc gọi nhỡ đều là Trương Hằng Tuệ gọi đến.

Đã qua ba ngày rồi.

Anh chỉ có thể hy vọng lúc anh ngất xỉu Trương Hằng Tuệ còn có thể gọi điện thoại cho anh, nói rõ lúc đó cô vẫn an toàn đấy.

Anh đi đến cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bên ngoài có tiếng bước chân đứt quãng, nghe như là kéo lê đi đường.

Loại âm thanh này rất quen tai, trong nhiệm vụ tân thủ, anh nghe âm thanh như vậy vượt qua rất nhiều ngày đêm, đây là tiếng bước chân Zombie kéo lê trên đường, cẩn thận nghe ngóng, còn có thể nghe tiếng móng tay vạch trên vách tường khiến người nghe nổi cả da gà.
Nhấn Mở Bình Luận