Edit: Trang NguyễnAnh trước mang đồ đạc ném đến lầu hai, Trần Hằng là một học bá, yêu học tập không thích vận động, quăng cú này ra thiếu chút nữa đã muốn trẹo tay. Du Hành hoạt động khẽ đảo, trước leo đến trên cây, lại nhảy lên lầu hai. Mang theo đồ đạc bò lên tầng cao nhất, tìm một gian phòng học sau đó đóng cửa sổ lại, Du Hành mới thở phào một hơi. Lúc này mới cảm thấy tay run đến lợi hại.
Anh run tay cầm lấy một hủ sữa chua, cảm giác lạnh buốt khiến anh lại run lên vài cái, luồng nhiệt khí vừa rồi từ từ trầm ổn lại, anh bắt đầu suy nghĩ đến những ngày tiếp theo.
Đầu tiên, đồ ăn đã đủ rồi, một mình anh ăn tiết kiệm cũng có thể ăn hơn nửa tháng. Tiếp theo, địa điểm tạm thời an toàn, tòa nhà này tổng cộng có năm tầng, hành lang lầu một có cửa sắt, địa điểm vắng vẻ, thời gian ngắn không có Zombie đến nơi này. Điều thứ ba... ánh mắt anh rơi xuống sào phơi đồ trên mặt đất, anh thiếu vũ khí. Căn tin có dao, nhưng bây giờ căn tin đang khóa lại.
Du Hành nhìn thời gian, ba giờ hai mươi phút. Trong kí ức Trần Hằng không có thời gian chính xác Zombie xuất hiện, chỉ biết trong đêm.
"RT9009? Có thời gian chính xác Zombie bộc phát không?"
"Xin tự thăm dò."
Du Hành cảm thấy mình cần phải thừa dịp bây giờ còn bình tĩnh, đến căn tin tìm hai con dao.
Anh nhanh nhẹn đi vào căn tin, thông qua cửa sổ bò lên đi vào, đi vào đại sảnh căn tin, thông qua cửa sổ khu mua cơm bò tiến vào phòng bếp. Chọn một con dao chặt thịt và một con dao phay.
"Cậu là ai?"
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói, dọa đến Du Hành tay run làm rơi con dao xuống thau đồ ăn.
"Cậu là học sinh lớp nào? Hơn nửa đêm làm gì ở chỗ này?" Du Hành quay người, nhờ vào ánh trăng, anh nhận ra đây là đầu bếp căn tin, không biết tên gì. Nam đầu bếp khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo ba lỗ, mắt buồn ngủ, giọng nói khàn khàn vừa tỉnh ngủ.
"Cháu ——" giải thích thế nào? Hơn nửa đêm đến phòng bếp lấy dao, có thể giải thích thế nào?
Người đàn ông cũng nhìn thấy, ngáp một cái: "Cậu lấy dao làm gì, thả xuống. Học lớp nào đấy." Vừa nói vừa mở công tắc đèn lên.
Du Hành cảm thấy chói mắt, trong chốc lát mới thích ứng: "Cháu... cháu mua trái dưa hấu, muốn mượn dao về cắt..." Cái quỷ gì!
"Ngồi, chờ một chút trời sáng gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của cậu. Đều đã cấp ba làm sao không lo học hành cho giỏi..." Nam đầu bếp ngược lại rất bình tĩnh. Du Hành không biết là, trường cấp ba chỗ này xác thực đã từng xuất hiện học sinh cấp ba bởi vì áp lực quá lơn trong đêm chạy đến đại sảnh căn tin làm ra chuyện gõ chén đánh bồn, bởi vậy đối mặt với học sinh cấp ba bom hẹn giờ, trong lòng của ông có sự chuẩn bị đấy.
Du Hành từ tiểu học đã là học sinh ngoan, gặp phải tình huống xấu hổ thế này, thật sự không biết nên đối phó thế nào. Mà bây giờ lại liên quan đến thời điểm sinh tử. Anh ngồi trên ghế căn tin, nhìn đầu bếp thương lượng cửa sau, lại gọi điện thoại, nghe hình như là buôn chuyện về đồ ăn.
"Được rồi, viết họ tên lớp, số thứ tự ra... Được rồi, trở về ngủ đi, ngày mai không phải còn cuộc thi sao?" Du Hành biết rõ đây là muốn ghi nhớ tên anh rồi mai đi báo giáo viên, anh vô ý thức viết ra tin tức của bạn cùng phòng.
Du Hành đi về hướng ký túc xá, đợi đến khi người đàn ông kia lái xe đi rồi, mới một lần nữa mò mẩm đến phòng bếp, nhanh chóng mó hai con dao rồi bỏ chạy, Đợi đến lúc trở về phòng học, đã năm giờ sáng.
Anh khóa chặt cửa, cửa sổ, đặt đồ hồ báo thức hai tiếng sau, lúc này mới đi ngủ. Vừa ngủ mơ màng lại bị đông lạnh tỉnh, anh chạy đến phòng học khác tháo mấy bức màn xuống, cũng mặc kệ bẩn hay không bẩn, bao bọc lấy chính mình rồi tiếp tục ngủ. Anh thật sự quá mệt mỏi, sau một giấc ngủ hai tiếng, ngay cả mộng cũng không có. Sau khi đến WC rửa mặt, anh đi vào hành lang trông về phía xa.
Bây giờ tháng ba, hừng đông đến muộn, bảy giờ trời vẫn còn chút tối đen. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ trong sân trường có vài bóng dáng lẻ tẻ đi đi lại lại.
Quá an tĩnh.
Du Hành nghĩ, nhưng thật ra trong giấc mộng anh đã bỏ lỡ tiếng thét hoảng sợ vừa lúc bộc phát. Kế tiếp, anh ở chỗ này ngây người ba ngày, mỗi ngày đứng ở chỗ cao nhìn về phía bên ngoài, chú ý tung tích quân đội lưu lại. Anh không muốn nghĩ quá tiêu cực, vì vậy ngày hôm sau bắt đầu tích cực rèn luyện thân thể.
Vào ngày thứ tư hỗn loạn bắt đầu lan tràn đến bên này. Du Hành nghe được tiếng thét chói tai từ xa đến gần, thăm dò xem xét, là một đám học sinh từ đằng xa chạy đến, phóng thẳng đến hướng căn tin. Bọn hắn phá vỡ cửa sổ thủy tinh đi vào trong. Du Hành nghĩ, ngày thứ tư rồi, quân đội còn chưa đến, người cũng không chịu nổi cơn đói bụng. Anh thầm cảm ơn hệ thống đã sớm đưa anh đến nhiệm vụ, có thể cho anh nhiều thời gian để dành một ít đồ ăn.
Căn tin rất nhanh bị một vòng Zombie vây quanh. Zombie tru lên cào cửa. Cửa chính bị cửa sắt khóa, cửa sau —— ngày đó nam đầu bếp kia đi ra ngoài mua sắm, mở cửa sắt phía sau ra rồi, bây giờ chỉ còn một tầng thủy tinh đẩy cửa. Rất nhanh căn tin rơi vào tay giặc rồi. Các học sinh dũng cảm cầm dao phay thớt gỗ nồi sắt các loại vũ khí vọt ra ngoài, giống như Du Hành lần đầu tiên nhìn trúng tòa nhà cấp ba này, bọn học sinh này cũng thế.
Du Hành chạy về ổ của chính mình. Anh nhìn mình còn thừa lại rất nhiều đồ ăn, tưởng tượng đến vẻ mặt của những học sinh kia khi đi lên đây —— ngay cửa ra vào căn tin có năm chiếc máy bán hàng tự động, trong đó hai chiếc đã bị anh chuyển không, chỉ còn lại ba chiếc, căn tin có gạo có mì, khả năng còn có nguyên liệu khác làm đồ ăn, nhưng cũng không phải đồ ăn ăn được liền.
Đây chỉ là một mặt, mặt khác, giải thích tại sao anh ở chỗ này cần tốn hao nhiều miệng lưỡi, hơn nữa bất lợi cho chính mình khi dung nhập vào đám học sinh kia.
Anh lấy ra tất cả đồ ăn có thể tích nhỏ như kẹo chocolate, bánh bích quy đặt ở trên người, lại cất một ít bánh bích quy, đồ ăn trong túi, những vật khác Du Hành sửa sang lại đến một túi gạo, nhét vào ô cuối cùng trong toilet nam sinh, gian phòng cuối cùng là chỗ công nhân vệ sinh đặt đồ lau nhà, chổi... đồ đạc lẫn lộn, bình thường sẽ không có người mở ra. Bên trong quá rối loạn, Du Hành nhét túi vào trong đó, bề ngoài xem xét, không có gì khác nhau với những vật khác.
Tiếp đó, Du Hành khiến cho chính mình lộn xộn, xen lẫn vào trong đám học sinh, bọn học sinh này thật sự đói bụng không thể chịu được mới tổ chức thành đoàn thể đi ra ngoài tìm đồ ăn, trên đường có không ít bạn học bị Zombie cắn, tình cảnh hỗn loạn, không có người phát hiện Du Hành lẻn vào.
"Làm sao bây giờ hu hu... Trần Thụ vì bảo vệ tôi mà bị cắn, làm sao bây giờ hu hu hu..." Các học sinh lục tục bò lên trên tòa nhà, không kịp thời đi lên đã bị Zombie giữ lại. Bọn hắn một hơi leo lên tầng cao nhất, dường như chỉ như vậy mới có thể có được cảm giác an toàn. Sau khi dừng lại, bên trong đám học sinh có người thút thít nỉ non lên tiếng.
"Cậu ta sẽ biến thành Zombie đấy! Chúng ta không thể đi chung với cậu ta!" Một giọng nói sợ hãi sắc nhọn kêu lên, đồng thời nhanh chóng lùi về sau, Du Hành vừa lúc đứng phía sau cô ấy, thoáng cái bị đụng ngã. Nữ sinh vội vàng nói xin lỗi, Du Hành khoát khoát tay.
"Thế nhưng mà, thế nhưng Trần Thụ..." Triệu Phỉ Phỉ khóc: "Chúng ta cứ bỏ mặc cậu ấy như vậy sao?" Thiếu niên xả thân cứu giúp, đối với thiếu nữ mà nói ấn tượng vô cùng tốt đẹp đấy, đồng thời bởi vì bối cảnh bên dưới như vậy, cộng thêm hương vị tuyệt vọng đắng chát. Triệu Phỉ Phỉ ôm Trần Thụ khóc, miệng Trần Thụ đã tím đen. Trong lòng Trần Thụ cũng sợ hãi lắm, hắn tận mắt nhìn thấy sau khi bạn học bị cắn lại lắc lắc đung đưa mà đứng lên... Thế nhưng ngay trước mặt cô gái mình yêu thích, trong lòng của hắn có vô tận dũng khí.
"Trói tớ lại, khóa trong nhà vệ sinh, trong tiểu thuyết không phải có nói, sau khi bị cắn có thể không chết, sẽ có dị năng sao?" Lời này làm cho Triệu Phỉ Phỉ hi vọng, cô gật đầu: "Được, được! Cậu nhất định sẽ không có chuyện gì, tớ ở bên ngoài chờ cậu."
Một nhóm người này của bọn hắn có hai mươi mốt người, bên trong có bảy năm sinh, vì vậy mấy nam sinh này hôp lực đưa Trần Thụ vào nhà vệ sinh lầu hai. Cửa đã khóa, nhưng người bên trong có thể tự mình mở ra, trong nhóm nam sinh có một người tên Lâm Viễn Hàng nói ra: "Phỉ Phỉ đi thôi, nếu cậu ấy không có việc gì, chính mình tự biết mở cửa ra thôi."
Một đám người trở về tầng năm, sau khi thư giãn mọi người đều tự tìm một vị trí ngồi xuống, rất nhiều người đều nằm sấp trên mặt bàn nghỉ ngơi, cũng có nam sinh trực tiếp ngồi xuống đất trống trước bảng đen.
"Tớ đói bụng..." Ngô Như Tâm nhỏ giọng nói với bạn của mình Lý Thiến Ni, bạn của cô vừa vặn chính là nữ sinh đụng vào Du Hành, đầu tóc ngắn, thoạt nhìn có chút mạnh mẽ. Lý Thiến Ni nói thẳng: "Chúng ta trước ăn cái gì đi, tất cả mọi người đã đói bụng mấy ngày."
Không ít người phụ họa.
Vừa rồi quá mức mệt mỏi, hơn nữa đổ máu tanh lại buồn nôn. Bây giờ nghỉ ngơi, người cũng dần thư giãn, cảm giác dạ dày đói khác lại tuôn ra gấp bội.
Đồ đạc liền đặt trên bàn, đủ thứ loạn thất bát tao, Lâm Viễn Hàng đứng ra nói: "Tất cả mọi người là cùng nhau đi ra, dọc theo con đường này cùng trải qua sinh tử, có bạn học không lấy được đồ ăn, ý của tôi là, đồ vật của mọi người đều sung công, cùng nhau chia sẻ. Đương nhiên, chia sẻ đồ ăn, về sau cùng gánh vác nguy hiểm, thế giới này không biết tiếp tục bao nhiêu ngày, đoàn kết mới là sức mạnh. Mọi người có ý kiến gì không?"
Hắn nhân cao mã đại, lời nói rất có đạo lý, lại bày ra tư thế lãnh tụ, ngoại trừ trên mặt mấy người có chút bất mãn, những người khác đều chấp nhận, người đang cầm đồ ăn cũng thả đồ ăn trên tay xuống.
Lâm Viễn Hàng gật gật đầu về hướng bạn của mình, hai nam sinh kia đi qua gom đồ ăn lại, rồi lại chia từng cái, một người một chai nước, hai khối bánh bích quy, một bao phượng trảo, một cái bánh trứng mặn hút chân không. Đồ vật còn lại ngoại trừ những thực phẩm ăn liền, chính là hai túi gạo và một bình nước lớn.
Du Hành cầm lại túi sách trống không của mình, sau khi nhận được đồ ăn, yên lặng lùi lại tìm nơi hẻo lánh bắt đầu ăn. Ăn hết cái bánh trứng mặn, lại uống hai phần nước, anh đem cất những thứ còn lại vào trong túi. Học sinh nơi này mỗi người đều mang ba lô hoặc túi xách, đồ ăn còn lại cũng giống như Du Hành bỏ vào túi.
"Tớ đều đã đưa qua rồi, yên tâm rồi chứ? Nhanh ăn đi." Đúng lúc này Lâm Viễn Hàng cũng trở về rồi, hắn đi đưa đồ ăn cho Trần Thụ.
Triệu Phỉ Phỉ: "Cậu ấy có khỏe không?"
"Nghe giọng nói cũng không tệ lắm, đêm nay tớ sẽ đi qua nhìn một cái. Cậu không nên đi, tranh thủ thời gian ăn cái gì đó đi, ăn no mới có sức lực."
Lý Thiến Ni liếc mắt một cái, nhưng không nói chuyện.
Bởi vì động tác của các học sinh, tòa nhà cấp ba bên này từ từ cũng có Zombie tụ tập lại rồi, trong đó kể cả bạn học trên đường bị cắn, cũng theo Zombie kéo đến. Ngô Như Tâm từ trong đó nhìn thấy bạn cùng phòng của mình, lập tức cảm bị phá vỡ, khóc đến thở không nổi, cô cũng không dám lên tiếng, bả vai run run ôm lấy Lý Thiến Ni.
Những bạn học khác cũng bị lây bầu không khí như vậy, không ngừng có người khóc lên.
"Mẫn Mẫn vẫn còn ký túc xá chờ tớ đây này, làm sao bây giờ??" Mộti nam sinh cúp điện thoại, vẻ mặt khó chịu vò vò đầu tóc của mình.
"Cậu phải đi về sao?" Lâm Viễn Hàng hỏi: "Nếu như cậu muốn lấy đồ ăn cho Trần Mẫn, tôi không phản đối, nhưng cậu chỉ có thể lấy một phần đồ ăn của cậu mà thôi, Trần Mẫn không ra lực, nếu cho cô ấy một phần đồ ăn, như vậy không công bằng với những bạn học khác."
Nam sinh nghe xong, mặt càng thêm đen rồi.
Mà Lâm Viễn Hàng nói những lời này rõ ràng đạt được sự đồng ý của những bạn học khác, tính tình Lý Thiến Ni nóng nảy, nói thẳng: "Chính là đạo lý này, một chút thức ăn này chúng ta bán mạng mới lấy được đấy, những kẻ không ra sức không biết xấu hổ mà lấy sao?"
Lục tục có người phụ họa. Nói thật, có dũng khí chạy ra ngoài tòa nhà ký túc xái bị Zombie trùng trùng điệp điệp bao vây, trong đầu mỗi học sinh đều đã ôm quyết tâm sẵn sàng chết rồi, đối với những người khác cũng nhìn không vừa mắt.