Edit: Trang Nguyễn
Du Hành bị sai đến sai đi, thân thể còn chưa khỏe một lần nữa yếu ớt, đêm đó lại phát sốt. Lúc này ngay cả nước ấm cũng không có mà uống, bởi vì bên trong tòa nhà văn phòng lúc này thật ngột ngạt, Lôi Thành và Trần Bính bị thương, hai mười lăm người đi ra ngoài, chỉ trở về mười một người, sau đó vì chó Zombie, lại chết mất chín người.
Đoàn đội hơn năm mươi người, trong nháy mắt giảm gần một nửa nhân thủ, tạo thành khủng hoảng không phải nói đùa, trực tiếp ảnh hưởng nhất chính là cơm tôi không kịp thời cung ứng. Chứ đừng nói chi Du hành muốn uống nước ấm.
Đợi ngày hôm sau Du Hành cố gắng chống đỡ đứng dậy, mới từ trong miệng Ngô Diệu còn sống sót trở về biết được mọi chuyện đã trải qua, thì ra ngày đó bọn hắn thuận lợi tiến vào nhà máy bánh quy, sau khi tiêu diệt mấy con Zombie lẻ tẻ, không biết từ nơi nào tràn đến một đàn Zombie chuột, tốc độ rất nhanh cắn người cực kỳ hung.
Lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy loại quái vật này, ứng phó trễ, bị tổn thất nghiêm trọng, ngay cả Tăng Trân Trân đang thu đồ đạc cũng bị cắt đứt, không thể thu hồi tất cả bách quy đã bị ép buộc lui lại.
Du Hành ho khan vài tiếng, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói hắn bớt đau buồn. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Cảm xúc trong lòng kịch liệt quay cuồng, ngoại trừ Zombie —— sức mạnh Zombie đã trở nên mạnh mẽ hơn, còn còn Zombie động vật khác, nguy hiểm bên ngoài tuyệt đối không phải một mình anh có thể gánh chịu nổi.
Ngày hôm qua chỉ một con chó Zombie, anh đứng trên lầu nhìn mấy lần, quả thật vô cùng cường đại, cho dù là hình thể hay tốc độ, sức mạnh, đều khiến người kinh sợ —— đây là đồng bọn đáng yêu trước kia của con người sao?
Bởi vì Zombie động vật xuất hiện, tâm tình của mọi người đều sa sút đến cực điểm.
Bầu không khí chết chóc nặng nề giằng co ba ngày, ngày thứ ba sau khi Lôi Thanh đi ra công bố một tin tức, dị năng hệ hỏa của hắn lại đột phá, dị năng hệ hỏa lên đến cấp hai. Rốt cuộc hắn đã cảm giác được thứ Tăng Trân Trân nói, trong nháy mắt xuyên thủng tấm màn chắn kia, hắn cảm giác sức mạnh trên người mình một lần nữa trở nên mạnh mẽ.
Hắn không thể chờ đợi nói ra tin tức này, quả nhiên giống như hắn dự đoán thành công trấn an lòng người.
Tòa nhà văn phòng dần dần khôi phục quỹ đạo.
Sau chuyện này, ý niệm một mình lên đường đến hướng Bắc bị Du Hành tạm thời gạt bỏ.
Anh chỉ là một người bình thường, dù cho thân thủ có chút linh mẫn, cũng không có khả năng chống đỡ nổi Zombie động vật tấn công.
Cũng không biết Trương Hằng Tuệ bên kia thế nào rồi. Chỉ hy vọng cô có thể như anh, tạm thời có nơi an toàn đặt chân, có thể an toàn đợi đến một ngày hai người gặp lại.
Thời gian kế tiếp trong tòa nhà văn phòng, một lần nữa tiến hành hoạt động mua chuộc lòng người. Thật sự nguyên khí đại thương, năm dị năng giả cấp dưới của Lôi Thành tổn thất hết một chính là dị năng giả hệ hỏa Liễu Mỹ Vân kia.
Còn lại bốn người, trong đó có một dị năng giả hệ thổ tên Hà Trang, bị thương rất nghiêm trọng, bụng bị thủng một động lớn, thiếu thuốc men dụng cụ trị liệu, mấy ngày nay hấp thu hạt châu Zombie để gắng gượng, nhưng thân thể suy đồi từng bước, xem tình hình không chịu nổi mấy ngày nữa.
Dị năng Trần Bính khô kiệt nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày, ngay cả một cây kim châm cũng không thả ra được. Còn lại một dị năng giả hệ thủy, hầu như lực chiến đầu bằng không. Tăng Trân Trân càng không cần phải nói, Lôi Thành hận không thể đem cô dấu đi.
Mặc dù Lôi Thành lên cấp, nhưng một cây làm chẳng nên non, hắn định đem các dị năng giả khác bên trong tòa nhà này, kết nạp vào đoàn đội của mình.
Hiện tại trong tòa nhà văn phòng dị năng giả khác cũng có bốn người, một người là Ngô Diệu có dị năng hệ hỏa giống hắn, hai người là dị năng thể lực, còn lại một dị năng giả thính lực. Trước kia hắn không để vào mắt, nhưng bây giờ có chút ít vẫn đỡ hơn không.
Hắn đi trước tiếp xúc người đàn ông dị năng thể lực kia, tên là Lục Vĩ, bên người Lục Vĩ chỉ có một mình vợ hắn ta, đối với lời mời chào của Lôi Thành rất dễ dàng tiếp nhận. Một dị năng giả thể lực khác là cô gái, đáng tiếc lá gan quá nhỏ, Lôi Thành không nhìn trúng.
Về phần dị năng giả thính lực tên Triệu Năng, hắn vốn không muốn, vẫn là Trần Bính nói với hắn: "Hiện bên ngoài càng thêm nguy hiểm, nếu hắn sớm nghe được động tĩnh gì cũng có thể nhắc nhở chúng ta, đây cũng rất hữu dụng."
Động tĩnh lần này không lớn, thế nhưng không ngăn chặn nổi tình hình tòa nhà văn phòng ít hơn một nửa người, động tĩnh gì vừa xuất hiện, thoáng chốc đã bị người khác nhìn thấy.
Đối với Lục Vĩ và Trương Gia Dật được mời chào, những người khác rất hâm mộ. Lôi Thành rất hào phóng với đoàn đội của mình, những người ngoài như bọn hắn, mỗi ngày chỉ có ba bữa cơm mà thôi, cho dù tìm được đồ ăn, nhận về tay cũng chỉ có chút xíu. Phần lớn đều ở chỗ Lôi Thành, hạt châu cũng thế, bọn hắn đều phải nộp lên vô điều kiện.
Không giao? Vậy đi đi, không nghe lời thì đi đi, tự mình đi, Lôi Thành không bắt buộc. Thế nhưng ở đây sức mạnh dị năng giả bọn hắn có sức hấp dẫn rất lớn, cũng đảm bảo an toàn hơn.
Không có người bằng lòng rời khỏi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Đây cũng là nguyên nhân dị năng Ngô Diệu không thể đi lên, tuy hắn là dị năng giả, khác hẳn dị năng giả thể lực, thính lực không thể hấp thu hạt châu, đào hạt châu Zombie chính mình có thể giữ lại, nhưng vẫn không đủ chèo chống để hắn vượt qua tốc độ tấn cấp của Lôi Thành. Thậm chí vì phải phụ cấp một nhà chú hai, hắn còn dùng hạt châu đi đổi đồ ăn.
Hắn tìm Du Hành than thở: "Cậu nói xem sao hắn không nhìn trúng tôi chứ!"
Lời này Du Hành không thể nói tiếp, cho dù trong lòng có chút suy nghĩ khó nói ra lời, bởi vì Ngô Diệu chỉ kể khổ, cũng không thật sự muốn Du Hành phần tích.
Quả nhiên, hắn oán niệm trong chốc lát, còn nói: "Hằng Viễn à, cậu có thể giúp tôi đề cử với anh Lôi không? Ít nhất cậu đã từng quen biết hắn."
Liên hệ? Bây giờ Du Hành muốn làm nhạt ấn tượng của mình trong mắt Lôi Thành? Nào dám đi tìm Lôi Thành nhấc lên giao tình gì đó – anh và tên đó có giao tình gì?!
Vì vậy anh từ chối: "Tôi chỉ là một người bình thường, sao có thể nói được lời nào trước mặt anh Lôi chứ."
Thần sắc trong mắt Ngô Diệu lay động, dường như đang hạ quyết tâm gì đấy, đột nhiên đứng lên: "Tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn chút việc, đi trước đây!"
Du Hành không để ý đến hắn, tiếp tục làm việc của mình.
Gần đây bởi vì không ra ngoài hoạt động, anh nghiên cứu hệ thống trao đổi điện tử, nói thật... không hâm mộ những dị năng giả kia là giả đấy, nhưng đêm nay rốt cuộc anh đã xem hết toàn bộ thuốc có trên đó một lần.
Thương phẩm dị năng này mua không được.
Nhưng ngoại trừ dịch tu bổ gien, còn có một loại dịch cải tiến gien, chỉ có hai loại thuốc này thuộc về gien. Khác với dịch tu bổ gien sử dụng tu bổ gien con người trong quá trình biến hóa xảy ra rạn nứt, virus dị biến này... dịch cải tiến gien này chủ động cải tiến gien con người, khiến thân thể con người có được một lần ưu hóa, kích phát tìm năng con người.
Đương nhiên, có thể phát ra dạng gì, trình độ ưu hóa bao sâu... những điều này không thể cam đoan cùng đoán trước được. Cơ bản nhất chính là tăng cường thể năng, những thứ khác đều không cách nào đoán trước được.
Chào giá cũng là một trăm vạn điểm lương hỏa, lấy tài sản hiện tại của Du Hành mà nói có thể gánh chịu nổi đấy.
Trước mắt anh có hơn sáu trăm vạn điểm lương hỏa, mua nhẫn trữ vật bỏ ra 120 vạn.
Dịch cải tiến gien này là đồ vật duy nhất trước mắt Du Hành có thể thay đổi tình trạng hiện tại của mình.
Nếu như may mắn, kích phát tiềm năng ra được dị năng thì sao?
Anh mua đồ vật, nắm trong tay nhưng có chút do dự. Bởi vì trên hướng dẫn sử dụng có nói rõ ràng, sau khi sử dụng sử dụng căn cứ theo tình hình thực tế, mỗi thân thể sẽ có phản ứng khác nhau. Anh không dám lập tức uống luôn, sợ thân thể phản ứng không cách nào khống chế được.
Bên trong phần hướng dẫn sử dụng có một hạng mục cần chú ý: người sử dụng thuốc phải làm tốt công tác điều trị, chuẩn bị ứng phó với tình huống khẩn cấp. Bởi vì sau khi uống, phản ứng thân thể thế nào không cách nào đoán trước, khó tránh khỏi đau đớn, nhưng cũng rất có khả năng có các biến chứng bệnh khác như máu không đủ cung cấp, đau đớn quá độ nảy sinh khuynh hướng tự mình hại mình (Theo công tác thống kê trước mắt sau khi bán ra, các tình huống đột phát không phải trường hợp cá biệt)
Vì vậy, Du Hành tạm thời không dám uống. Ở đây không có người anh tin tưởng, bất cứ lúc nào anh cũng có khả năng đi làm việc, không thể khiến anh yên tâm mà sử dụng loại thuốc này.
Hơn nữa anh không quên tại sao mình biết đám người Lôi Thành này đấy, nếu anh sử dụng loại thuốc này ở tòa nhà văn phòng này, bị phát hiện, Lôi Thành nhất định tò mò và nghi ngờ anh thêm một lần nữa.
Nhưng chỉ là tưởng tượng vậy thôi, chứ thực tế làm gì có.
Anh tìm rất nhiều sách, chỉ có cuốn [Quy tắc chung kiện thể thuật] này là anh có thể dùng được lúc này, ghi chú rõ ràng áp dụng cho tất cả thể chất ở các thế giới, chân chính là kiện thể thuật vạn kim không gì không làm được.
Bởi vì tâm pháp nhập môn chú ý dẫn nhập linh vào cơ thể, linh chính là vạn vật chi linh, chỉ cần thế giới nào có sinh vật, chính là có linh tinh khiết.
Bởi vậy yêu cầu cực thấp, dù thế giới này chỉ có một mình anh, anh còn sống, liền có linh, có thể tu luyện, thực dụng đến vô cùng.
Bản [Quy tắc chung kiện thể thuật] này nếu tu luyện trường kỳ, sau này thân thể sẽ từ từ cường tráng, bệnh nhỏ bệnh nặng đơn giản đều không còn, sức mạnh, thậm chí tốc độ, nhãn lực, thính lực đều sẽ tăng lên.
Trình độ tăng lên này, phải xem thể chất cùng mức độ tu luyện của mỗi người.
Phi thiên độn địa gì đó, cũng đừng có suy nghĩ.
Nhưng dù vậy, Du Hành cũng đã rất thỏa mãn.
Những bí tịch tu luyện tu luyện khác cũng rất khiến anh động lòng, nhưng bên trong đều yêu cầu thuốc thang hoặc điều kiện tu luyện, đều không thể thực hiện. Nói ví dụ như một vài thế giới tu tiên hoặc thế giới đấu khí, tâm pháp đối ứng cũng phải có linh khí hoặc đấu khí, điều kiện hạn định này ở thế giới Zombie hiện tại Du Hành đang ở đều không có.
Thời điểm Ngô Diệu đến tìm anh, anh đang nghiên cứu một bộ phận trong tâm pháp, định làm từng bước, đợi đến lúc học xong tâm pháp, lại bắt đầu tu luyện kiện thể thuật đầu tiên, tin tưởng nhất định có thể có tiến bộ.
Sau một phen dụng công tu luyện, anh đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dường như những văn tự tâm pháp này đều có ma lực đặc thù, càng không ngừng tiêu hao tinh thần của anh, anh đành phải chấm dứt tiến trình nghiên cứu ngày hôm nay, lại làm tiếp 50 cái gập bụng và 50 cái hít đất, mồ hôi đầm đìa mới tiến vào giấc ngủ.
Trong đêm này, trong tòa nhà truyền đến tiếng khóc của thiếu nữ, cũng trong đêm đó, em gái họ lớn Ngô Hỉ của Ngô Diệu tiến vào trong phòng Lôi Thành, ngày hôm sau, Ngô Diệu được Lôi Thành tiếp nhận vào đoàn đội của mình.
Vài ngày sau nhìn thấy bộ dáng hăng hái của Ngô Diệu, thấy thế Du Hành hơi nghi ngờ, nhưng cũng không rảnh nghĩ nhiều, anh đang chuẩn bị rời khỏi đây.
Thật ra anh không phải rất quen thuộc quanh đây, bởi vì cực ít đi ra ngoài, cho dù đi ra ngoài đều ngồi trong xe chở đi xa xa.
Bởi vì nhân số thay đổi, công việc xuống lầu thanh lý Zombie một lần nữa đưa vào danh sách quan trọng, đội ngũ được điều phối một lần nữa. Vẫn như cũ đều là người bình thường xếp vào, kỳ quái chính là mẹ Ngô Diệu, thím hai và hai cô em gái đều không có trong đó.
Lần này thiếu bốn người, đội ngũ ngay cả chia hai đội mỗi đội năm người đều không được, đành phải nói chín người này, mỗi ngày đều cùng nhau trực ban.
Bởi vậy hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi và hoạt động tự do.
Bởi vì Du Hành bị phân phối lượng công việc trở nên càng nhiều, áp lực nặng nề khiến anh không có thời gian luyện tập.
Anh quyết định rời khỏi đây, tìm một nơi an toàn sử dụng dịch cải tiến gien. Đương nhiên công tác nặng nề cũng là một phần nguyên nhân, còn một nguyên nhân chính là anh tu luyện không được thuận lợi.
Anh tu luyện [Quy tắc chung kiện thể thuật] không hề có chút tiến triển nào, điều này khiến anh càng thêm lo nghĩ, nếu tu luyện thành công, ít nhất chính là một dị năng giả tổ hợp hệ sức mạnh, tốc độ cùng cường hóa năm giác quan, trên đường tính an toàn của mình sẽ được đề cao rất lớn. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Không biết có phải thể chất thân thể này quá kém hay không, không có chút tiến triển nào! Anh vẫn không cách nào dẫn linh nhập vào cơ thể, luôn không nắm bắt được cảm giác nhập môn, vậy không cách nào phát huy hiệu quả chính thức của bộ kiện thể thuật này được —— không cảm nhận được khí, không cách nào vẫn hành nguyên bộ tâm pháp, không khác gì tập gập bụng, hít đất.
Sau gần một tuần ngừng nghỉ, Lôi Thành lại ra quyết định ra ngoài săn bắn tìm kiếm vật tư, Du Hành liền định nhân lần hành động này rời khỏi —— thời điểm làm nhiệm vụ, người mất tích, chết rất nhiều, chắc chắn không khiến cho Lôi Thành chú ý. Anh không thể để Lôi Thành sinh ra ý niệm chính mình muốn chạy trốn.
Lôi Thành nói kế hoạch ngày mai, sau khi rời khỏi, trong phòng ăn xì xào bàn tán, sau đó âm thanh tám chuyện càng lúc càng lớn, chủ đề chuyển đến tin tức mới xuất hiện gần đây nhất.
"Thật không biết xấu hổ! Đưa chính em gái của mình cho Lôi lão đại, nếu như là lúc trước, làm tiểu tam đã bị nước bọt dìm chết đuối rồi đấy."
"Thế Tăng Trân Trân kia không nói gì sao?"
"Có thể nói cái gì? Nghe nói cô ta gả cho Lôi lão đại bốn năm rồi, không sinh được một quả trứng, bây giờ đã có nhân vật mới cô ta dám nói gì chứ..."
Giống như tám chuyện nhiều, trong lòng như được bao phủ trong an bình, một lần nữa có được sức mạnh hay sao đó.
Mấy ngày nay, Du Hành nghe những lời tám chuyện có chút hả hê này nhiều lắm.
Bên tai nghe đủ loại bát quái hương diễm, Du Hành ăn cơm xong, vừa định trở về phòng, liền nhìn thấy Tăng Trân Trân bình thường không ra đại sảnh ăn cơm đột nhiên xuất hiện, còn ném hai bạt tai cho Ngô Hỉ.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Ngô Hỉ bụm mặt khóc chạy, Ngô Duyệt thét chói tai mắng Tăng Trân Trân, mẹ các cô lập tức ngồi dưới đất khóc lớn, cũng là tiếng khóc bén nhọn khiến người khác đau đầu.
"Khóc cái gì mà khóc, đưa con gái của mình đi làm tiểu tam cho người khác, còn mặt mũi mà khóc nữa à?" Tăng Trân Trân cũng mắng to: "Không biết xấu hổ!"
Cô cũng không phải loại người biết mắng chửi người khác, lật qua lật lại chỉ biết mắng không biết xấu hổ mấy chữ này.
Lôi Thành rất nhanh đi ra, nhỏ giọng dỗ dành, động viên lúc này mới kéo được Tăng Trân Trân đi về phòng, mà Ngô Diệu cũng đi theo kéo thím hai và em họ của mình về.
"Chậc chậc chậc..."
Mọi người khó có được xem một tuồng kịch, thấy mấy nhân vật chính đều tản đi vẫn còn chưa thỏa mãn.
"Anh nói, Lôi lão đại sẽ làm sao?". Truyện Tổng Tài
"Tăng Trân Trân có không gian đấy! Cho dù không sanh con cũng rất lợi hại."
"Thế đạo này, sanh con có thể nuôi sống sao?" Có người nhỏ giọng nói, những lời này khiến ngọn lửa bát quái của đám đông thoáng chốc bị dập tắt không còn một mống.
Du Hành cất kỹ bát đũa, lại tản bộ trong tòa nhà, tiêu thực xong mới trở về gian phòng của mình.
Ngày mai muốn đi ra ngoài, anh cũng có kế hoạch của mình, bởi vậy đêm nay chỉ tu luyện tâm pháp mấy lần, vẫn không có cảm giác bắt được khí. Anh thở ra một hơi dài, sớm đi ngủ.
Vào đêm, tòa nhà từ từ hoàn toàn an tĩnh lại, đột nhiên vang lên âm thanh xột xoạt, vốn lẻ tẻ đấy, sau đó biến thành dày đặc, khiến Lôi Thành bị đánh thức.
Hắn ngồi xuống từ trên giường, Tăng Trân Trân cũng thức dậy theo, khàn giọng hỏi: "Hơn nửa đêm rồi đấy, anh muốn đi đâu?" Giọng điệu còn mang theo tức giận, trong lòng Lôi Thành bất đắc dĩ, biết rõ Tăng Trân Trân hiểu lầm hắn muốn đi tìm Ngô Hỉ.
"Anh nghe được một ít động tĩnh." Nói xong xuống giường mặc quần áo mang giầy.
"Động tĩnh gì?"
Tăng Trân Trân không tin, cho rằng hắn muốn đi tìm tiểu tiện nhân kia, cũng theo hắn rời giường.
Lúc này Lôi Thành đẩy cửa ra, âm thanh càng rõ ràng hơn.
Xột xoạt xột xoạt ——
Xột xoạt xột xoạt ——
Dưới lầu mơ hồ có tiếng thét chói tai.
Sắc mặt hắn đại biến, đầu ngón tay toát ra ngọn lửa chiếu sáng hành lang bên ngoài, một tảng bóng đen lớn cực nhanh từ cầu thang bay đến phía này.
"Không xong! Là chuột!"
Phía trước có một gian phòng mở cửa, vừa phát ra: "Cái gì đấy ——" ba chữ, đã bị Zombie chuột bò lên đầy người, kêu thảm một tiếng ngã nhào trên đất, lập tức mùi máu tươi tràn ngập.
"A Bỉnh nhanh rời giường! Có Zombie chuột!" Thời điểm mấu chốt, Lôi Thành nghĩ đến người bạn mình tin tưởng nhất. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Tất cả mọi người nhanh chóng rời giường, Zombie chuột đến rồi!"
Lôi Thành phát ra mấy quả cầu lửa, lật tung một đám Zombie chuột dẫn đầu phía trước, thế nhưng Zombie chuột đằng trước ngã xuống, đám phía sau hùng hổ xông lên phía trước.
Tầng này tất cả mọi người đều bị đánh thức.
Lôi Thành đã không có thời gian xem xét người còn sống hay không ở mấy tầng dưới lầu kia, chỉ lớn tiếng kêu gọi, cố gắng bảo trụ thân tín trên tầng này!
Đáng tiếc dị năng giả hệ thổ chết rồi, không có cách nào dùng tường đất vừa ngăn cản vừa đỡ, trước đó ở nhà máy bánh quy bọn hắn dùng cách đó để tránh né chạy thoát đấy.
Bây giờ muốn thoát khỏi tòa nhà này là không khoa học, cho dù có nhảy lầu, dưới lầu trên đường còn Zombie đấy, không lái xe tuyệt đối không cách nào thực hiện được.
Cũng may Trần Bính dùng hết toàn lực dựng nên một bức tường kim loại, tạm thời ngăn chặn Zombie chuột vọt đến.
Nghe mặt tường bên kia vang lên âm thanh Zombie chuột gặm thức ăn, cạo cắn mặt tường, vẻ mặt Ngô Diệu si ngốc, tuy hắn và mẹ hắn đều cùng chuyển lên đây, nhưng thím hai và hai em gái họ còn ở dưới lầu.
Vốn Ngô Hỉ cũng ở trên lầu, nhưng lúc cơm tối, Tăng Trân Trân khiến Ngô Hỉ không còn mặt mũi nào, Lôi Thành cũng không hướng về con bé, con bé tức giận lại mất mặt, dứt khoát chạy xuống dưới ngủ cầu mẹ và em gái.
"Con mẹ nó, mày không phải dị năng giả thính lực hay sao? Vì sao không phát hiện những con Zombie chuột này!"
Triệu Năng đang phát run bị chất vấn, hắn chỉ run run rẩy rẩy nói: "Tôi... tôi ngủ quên." Hắn vẫn luôn không được người khác coi trọng dị năng này, bản thân cũng không quan tâm, rất ít dùng. Căn bản không có tâm tư cảnh giác, ngủ chính là ngủ say sưa, hoàn toàn không phát hiện tiếng động dị thường nào, vẫn là nghe Lôi Thành kêu gọi mới thức dậy đấy.
Lôi Thành nhịn xuống xúc động muốn cho hắn bạt tai, nói: "Bây giờ không phải lúc nói những điều này, những con Zombie chuột này phải nhanh chóng thu thập hết đi."
"Tôi chỉ có thể chống đỡ năm phút nữa thôi." Đầu Trần Bính đổ đầy mồ hôi, thương thế lúc trước của hắn còn chưa dưỡng tốt đâu.
Bên kia Lôi Thành bọn hắn đang suy nghĩ tất cả biện phép giết chết Zombie chuột, bên này Du Hành đang ở trên mái nhà thở mạnh.
Có thể nói anh ở bên trong tầng kia, là người đầu tiên phát hiện không đúng. Lúc ấy cũng không biết đó là Zombie chuột, chỉ trong bóng tối nghe được âm thanh bò sát, số lượng rất nhiều, mặc kệ mọi việc vội vàng rống cho tất cả mọi người ở tầng này tỉnh dậy.
Chỉ là vẫn không có người quá tin tưởng, thậm chí còn định chạy lên cầu thang tìm bọn Lôi Thành, kết quả mặt đối mặt với Zombie chuột, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.
Có người mở đèn pin, chiếu sáng chỗ đầu cầu thang, Zombie chuột dày đặc rậm rạp nhanh chóng khởi động.
Du Hành từ miệng người khác biết rõ chỗ đáng sợ của Zombie chuột, hình thể không lớn, tốc độ lại rất nhanh, cắn người cũng rất mạnh, thật khó lòng phòng bị, trừ phi có vũ khí sát thương quy mô lớn, hoặc có bản lĩnh, bằng không chỉ có thể chạy.
Anh quyết định thật nhanh chạy về phòng ngủ đóng cửa lại, mở cửa sổ, bò cửa sổ đi ra ngoài, sau khi leo đến tầng bảy, nhìn thấy nóc nhà bên cạnh tầng bảy, lúc này mới vòng quanh nhảy đến đó.
Anh thở dồn dập nhìn tòa nhà văn phòng, Du Hành vẫn còn hoảng hồn không hết. Rõ ràng đã cách mấy tầng, dường như anh còn có thể nghe được tiếng kêu.
Anh không có chứng sợ hãi tập trung, nhưng vừa lúc trong bóng tối có chút điểm sáng, nhìn thấy tràng cảnh kia khiến bây giờ anh nhớ lại không tự chủ run rẩy.
"Cứu, cứu mạng a —— "
Anh nghe được vài tiếng kêu cứu mạng, vì vậy nện nện chân đứng lên, đi đến biên giới nóc nhà nhìn xem, thì ra bên ngoài cửa sổ lầu sáu có một bóng người đang bám víu, nghe giọng là nữ.
"Bò lên, đến nơi đây!"
Bóng dáng kia gục chỗ đó khóc, vẫn luôn khóc lóc không động đậy, Du Hành gọi vài tiếng về sau không để ý, lui về ngồi xuống đất
Nhất thời có chút trố mắt.
"Giúp tôi, giúp tôi với."
Giọng nữ kia lại vnag lên, Du Hành đứng lên, kéo cô lên. Mới vừa lên được, cô bé kia nằm rạp trên mặt đất khóc, Du Hành lại lui về ngồi xuống, nghe giọng mới nhận ra đây là Ngô Duyệt.
Anh không có hảo cảm gì với cô bé tùy hứng, ồn ào này, bởi vậy cũng không chủ động nói chuyện với Ngô Duyệt.
Tiếng khóc dần dần nhỏ hơn, Du Hành lại nghe được tiếng xe, anh đi qua nhìn, chỉ thấy một chiếc xe mang theo ròng rọc đi vào một hướng khác, chính là cổng chính tòa nhà. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Hơn nửa đêm, chẳng lẽ có một đám người khác vừa lúc đến tòa nhà này qua đêm?
Tuy anh suy đoán như vậy, Du Hành cũng không dám xuống dưới. Anh không biết động tĩnh bên trong tòa nhà này, cũng khoảng nửa giờ sau mới nghe được âm thanh động cơ, anh nhìn rõ có ba chiếc xe chạy ra, biến mất ở giao lộ.
Trong bóng tối, ba chiếc xe này xuất phát rồi biến mất, nghe tiếng động ngay ngắn trật tự, không giống vội vàng chạy nạn.
Anh đứng lên dậm chân một cái rồi chà xát chà xát hai tay, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong tòa nhà, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí bò xuống.
Ngô Duyệt trợn tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt đờ đẫn.
Du Hành chưa trở về tòa nhà, anh bò thẳng xuống lầu, dưới bãi đồ xe tìm đucợ một chiếc xe còn có thể chạy được, trực tiếp lái thẳng ra khỏi chỗ này.