Edit: Trang Nguyễn
"Hít hà...." Chân bị bỏng một mảnh, anh trước ngồi xuống đất xử lý miệng vết thương, Lần bỏng này càng nghiêm trọng hơn trong cửa hàng ô tô trước đó, bắp chân phải đã là một mảnh bong bóng, màu sắc làn da đã biến thành màu đen sưng lên.
Bong bóng đầy nước đấy, Du Hành lấy thuốc cần dùng ra, trước lấy nước khoáng rửa sạch, lại lấy cây tăm chọc phá từng bong bóng, loại tư vị này đừng nên nhắc đến. Sau khi dùng bông băng sát trùng hút khô chất lỏng chảy ra, lúc này mới bôi thuốc trị phỏng, gắn băng gạc lên rồi băng lại.
Anh chỉ có một tuýp thuốc trị phỏng, đã dùng hết hai phần ba rồi.
Zombie có dị năng thật khó lòng phòng bị, một đám Zombie như vậy, thấy thế này trong đó cũng sẽ có một con có dị năng hay sao?
Lần trước ở cửa hàng bán ô tô, trước một giây anh cắm đao vào đầu Zombie, bị Zombie này phun lửa hết nửa khuôn mặt, không nói tóc toàn bộ đều không còn, ngay cả lông mi cũng mất luôn.
Miệng vết thương trên đầu vừa mới chuyển biến tốt, nhưng thoạt nhìn trong ngắn hạn tóc mới sẽ không dài ra. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Có cơ hội nhìn thấy tiệm thuốc, nhất định phải đi vào bổ sung một chút dược phẩm.
Sau khi anh mở cửa, đi ra ngoài. Anh rất dễ dàng nhìn thấy bản đồ hướng dẫn trên hành lang tìm được phòng đọc sách.
Lầu ba cùng lầu bốn đều là phòng đọc sách, từng dãy sách biến thành điểm lương hỏa từng chút một vẫy gọi anh. Anh kiểm tra một lần camera giám sát bên trong còn vận hành hay không, phát hiện camera giám sát đều không mở, lúc này mới yên lòng bắt đầu mở súng ra đa quét hình.
Cuối cùng đã nhận hơn hai trăm năm mươi ba hơn vạn điểm lương hỏa
Anh theo đường cũ trở về cửa sổ kia, phát hiện Zombie dưới lầu đã tản ra, dưới mặt đất nằm hơn mười thi thể Zombie, anh nhảy xuống dưới, đào hạt châu ra.
"?"
Trái tim Du Hành đập lên mãnh liệt, cái này chẳng lẽ như một vài dị năng giả kia nói, đây là lực hấp dẫn của hạt châu Zombie sao?
Anh vội vàng đào hết hạt châu, một lần nữa trở về tiệm sách.
Anh không tẩy rửa những hạt châu mới vừa đào ra, mà lấy hạt châu còn tồn trước kia ra. Hơn nữa từ khi rời khỏi cửa hàng bán ô tô, dọc theo đoạn đường này, anh cũng không xuống xe đào hạt châu, cho nên thực không biết bản thân sẽ có phản ứng với mấy hạt châu này.
Trong túi nhựa có rất nhiều hạt châu, anh tùy ý nắm lên một vóc, loại cảm giác mãnh liệt này lại đến nữa. Không phải khát vọng dạ dày đói khát muốn ăn, mà là một loại khao khát không rõ.
Du Hành cố gắng nắm bắt loại cảm giác này, sau đó đỉnh đầu hạt châu từng viên từng viên biến thành tro bụi tiêu tán hết
Anh cảm giác được một luồng sức mạnh bỗng nhiên dâng trào trong cơ thể... giống như đã tồn tại trong cơ thể, nằm trong xương trong máu thịt, nắm bắt không được, nhưng thật sự tồn tại đấy.
Ầm ——
Cũng không biết anh làm sao khống chế, quanh người bất chợt bộc phát một mùi hôi thúi, mùi hôi thúi ngập trời, đảo ngược hun chính mình muốn choáng luôn.
"Thúi quá!" Anh nhịn không được che mũi, trong lòng đã có ý niệm: chẳng lẽ đây chính là dị năng của anh? Thế nhưng cả người biến thành mùi thúi lên men, loại dị năng này có thể làm được gì? Hun Zombie ngất xỉu sao?
Thật dở khóc dở cười mà!
Nhưng dù là loại gì, đây cũng là sau khi anh sử dụng dịch cải tiến gien có được, anh chắc chắn phải nghiên cứu thấu triệt nó.
Anh dùng hai ngày, vừa hấp thu hạt châu vừa khống chế sức mạnh mới bên trong cơ thể này, rất nhanh đã thuận buồm xuôi gió, điều khiển được lúc nào nên thối, lúc nào nên kiềm chế được rồi.
Du Hành đứng lên giãn giãn gân cốt, nhìn thấy túi chứa đựng hạt châu trước kia tiêu hao rất nhiều, anh đã nghĩ xuống lầu giết chút Zombie đào chút hạt châu.
Từ cửa sổ leo ra đi đến con đường cũ, anh đã quen thuộc, xuống đất chỉ có một con Zombie, bây giờ anh cũng không quá nguyện ý đến gần Zombie, chỉ sợ Zombie dị năng, bởi vậy trực tiếp một phát bắn vào giữa trán nó.
Quảng trường rất lớn, bên trong Zombie phân bố khắp nơi, cho nên anh quyết định ra tay trước với Zombie trên quảng trường này.
Pằng pằng pằng ——
Trên quảng trường tiếng súng vang lên từng đợt, lúc Du Hành đang đào hạt châu, anh đột nhiên có một nghĩ cách: mùi hôi thúi này thật sự không có tác dụng với Zombie sao? Có lẽ chỉ thối đến khiến người buồn cười, nhưng biết đâu có tác dụng khác biệt với Zombie thì sao?
Dù sao gần bên này không có nhiều thứ khác, nhưng Zombie có cả đống, anh muốn thử một lần.
Anh khống chế được một con Zombie, dùng cây gậy dài cố định nó trên mặt tường, từ từ phóng xuất mùi hôi.
Có lời thật sự phải nói, mùi hôi này coi như gần đây ngửi nhiều, cũng thật tình không cách nào quen được.
Mùi thúi này có chút giống mùi cá chết, tôm hư thúi, càng giống mùi lục phủ ngủ tạng hư thối trên người Zombie và giống như hỗn hợp mùi thúi người gặm thức ăn, hết sức tanh tưởi, nồng nặc xông vào mũi.
Nhưng mùi thúi này dường như không có tác dụng với Zombie, con Zombie kia còn "sống" tốt lành đấy.
Cũng đúng, xông chết Zombie, nghe thôi cũng không có khả năng.
Anh theo gậy dài tiến gần đến Zombie, định một đao đưa tiễn nó lên đường, lại phát hiện con Zombie này có chút biến hóa.
Vừa rồi nó còn giương nay múa vuốt, tính công kích rất mạnh, nhưng bây giờ dù anh dùng gậy dài chống đỡ nó, nó lại rủ hai tay xuống, đầu hơi cúi xuống, miệng đầy răng nhọn cũng từ từ khép lại.
Tính công kích hoàn toàn biến mất, rõ ràng chính mình một là một người sống sờ sờ đang đứng trước mặt nó.
Chẳng lẽ bởi vì chính mình thúi quá, nó không muốn ăn?
Phát hiện này làm cho Du Hành trong nháy mắt vô cùng vui mừng.
Anh lui về phía sau, buông lỏng cây gậy dài ra, nhìn thấy con Zombie sau khi mất đi gông cùm xiềng xích lắc lắc đầu, tru lên một tiếng, bả vai co lại co lại xoay người đi.
Hoàn toàn không tấn công mình. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau đó anh lại làm thêm nhiều lần thí nghiệm, phát hiện một vài con Zombie sẽ không tấn công mình, có vài con vẫn nhảy lên muốn cắn mình như thường lệ.
Những thứ không nói khác, loại dị năng này quả thật tiêu trừ hết lực hấp dẫn của Zombie đối với anh!
Du Hành vô cùng vui mừng, bắt đầu nghiên cứu sự khác nhau giữa những con Zombie tấn công mình và Zombie không tấn công mình.
Anh nhìn thấy, giữa hai loại này có một điểm khác biệt rõ ràng nhất: một loại Zombie công kích mình sức lực càng lớn, tính hoạt động cũng mạnh hơn một chút, hai là hạt châu giữa cả hai khác nhau.
Vào lúc Du Hành đào hạt châu, thật ra có rất ít hạt châu giống nhau như đúc, đặc biệt tận thế đã qua hơn một tháng, rất nhiều Zombie dường như cũng trở nên lợi hại hơn, Zombie đã tiến hóa rồi. Hơn nữa lực công kích của những Zombie này khác nhau, đào ra hạt châu cũng không giống nhau. Khác biệt rõ ràng nhất chính là màu sắc, trước kia đã ra hạt châu đều là màu xám, màu xám trắng... bây giờ Du Hành gặp được một ít hạt châu mang theo tơ máu đấy.
Trải qua nghiên cứu đối lập, anh phát hiện mấy hạt châu mang theo tơ máu, đều là Zombie càng thêm lợi hại.
Anh lấy ra sáu viên hạt châu màu sám có chút tơ máu, sáu viên hạt châu Zombie này, chính là Zombie vẫn luôn muốn tấn công anh.
Liên tưởng đến tin tức nghe được ở tòa nhà văn phòng trước kia, Du Hành cho rằng dị năng của mình hẳn ở cấp một, những hạt châu màu xám có tơ máu này chắc hắn là Zombie cấp hai, cho nên mùi hôi của mình không cách nào mê hoặc được chúng.
Phân tích tổng kết ra những tin tức này, làm cho Du Hành thật cao hứng, nếu dị năng của mình có thể tu luyện đến cấp cao hơn, lúc anh đi ra ngoài sẽ càng thêm an toàn.
Anh hiểu rõ ràng tác dụng dị năng của mình, Du Hành bắt đầu tập trung nhiều tinh lực hơn vào phía trên, anh ở quảng trường này ngây người ba ngày, giết chết toàn bộ Zombie trên quảng trường, cùng với rạp chiếu phiam bên cạnh và cửa hàng bán thức ăn nhanh.
Nếu không phải thể năng của anh đã tăng lên mấy bậc thang, cường độ công việc cao này đã đè ép anh sụp đổ mất rồi.
Nhưng vất vả đều đáng giá đấy, anh không chỉ gặt hái hơn ba nghìn viên hạt châu, lực khống chế dị năng càng thêm thuận buồm xuôi gió hơn.
Nhiều lần kinh nghiệm thực tế, anh đã học xong cách lợi dụng hữu hiệu nhất loại dị năng này, thật ra đem mùi hôi vờn quanh cơ thể là hữu hiệu nhất, kín kẻ không chút kẽ hở, nhưng cũng tiêu hao vô cùng lớn. Sau này anh nắm bắt được điểm cực hạn, đem luồng mùi hôi này xuất ra áp đến mức thấp nhất đến điểm hữu hiểm nhất, như vậy anh có thể tiếp tục bổ sung dị năng, để anh có thể như người thường đi hết nửa giờ, cũng không bị Zombie cấp một tấn công.
Tin tưởng chờ anh đột phá đến cấp hai, có thể tiếp tục càng lâu hơn.
Sau đó anh cứ tiếp tục lên đường, nhưng lúc này anh không hề mệt mỏi nựa, nếu đụng phải bầy Zombie có quy mô lớn, liền dùng dị năng chạy trốn. Trên đường đi gặp được năm cửa hàng sách, lại gặt hái hơn sáu vạn điểm lương hỏa.
Sau đó anh gặp được một đoàn xe, từ trong miệng bọn hắn biết được khu vực an toàn Lục Đồng, khu vực an toàn Lục Đồng nằm trên tuyến đường anh trở về tỉnh Thanh Hòa, vì vậy anh định đến nơi đó xem thử, Trương Hằng Tuệ có khả năng được cứu viện đến ở trong này hay không?
Nói đến đoàn xe này, Du Hành gặp gỡ bọn hắn cũng là một sự trùng hợp, lúc ấy anh thấy góc rẽ phía trước lao đến hai chiếc xe, sau lưng mang theo một chuỗi Zombie, lập tức đánh tay lái chuẩn bị chuyển hướng khác, không nghĩ đến thân xe rung chuyển kịch liệt, đuôi xe bị đụng trúng rồi.
Có một chiếc xe đụng xe anh lảo đảo, sau đó vượt qua anh chạy lên phía trước.
Cũng may anh lái xe rất ổn, rất nhanh đã khống chế được xe, thuận tiện quẹo vào.
Xe như cá trượt dài lên phía trước, không nghĩ đến sau lưng lại đến một chiếc xe khác đụng vào.
Lúc này Du Hành đã có chỗ chuẩn bị, kịp thời tránh khỏi.
Cót kẹtzz ——
Chiếc xe sau lưng bị hai phát công kích chuyển hướng một phát, đụng lên kiến trúc bên cạnh. Tiếng thét chói tai cùng tiếng chửi rủa vang lên. Kết quả Zombie sau lưng quả thật chậm chạp hơn, một mảng lớn Zombie bao vây chiếc xe sau lưng, chỉ còn vài con lẻ tẻ tiến lên phía trước.
Rất nhanh những con Zombie kia bắt đầu tiến lên phía trước, nhưng chỉ trong mười giây ngắn ngủi này, đã đủ cho Du Hành rẻ trái quẹo phải vùng thoát khỏi bầy Zombie này rồi.
Sau đó anh một đường chạy đến cầu lớn, ở đó gặp được một đoàn xe ngay ngắn chỉnh tề, bọn hắn chặn đường.
Bây giờ Du Hành ôm lòng cảnh giác với con người còn mạnh hơn Zombie, bởi vậy cũng không đến gần, không nghĩ đến hai người bên kia đi đến, đều mặc đồng phục cảnh sát.
Trải qua nói chuyện với nhau anh mới biết bọn hắn muốn đi đến khu vực an toàn Lục Đồng, bọn hắn cho rằng chỗ đó có doanh trại quân đội đóng quân, vị trí địa lý vắng vẻ, nhân khẩu rất thưa thớt, vô cùng có khả năng thành lập khu vực an toàn đấy.
Trong trí nhớ Trương Hằng Viễn, ngược lại không có khái niệm gì về mấy doanh trại quân đội này cả.
Du Hành cẩn thận hỏi thăm lộ tuyến, biết rõ khu vực an toàn Lục Đồng cùng đường anh về nhà khoảng cách cũng không xa, bởi vậy cảm thấy nên đến đó xem thử —— dù sao quân đội chuyển dời quần chúng, rất có thể cũng cứu được Trương Hằng Tuệ.
Dù sao tiện đường, vẫn phải đi xem thử, tránh bỏ lỡ.
Hai gã cảnh sát này cũng có ý như vậy, bọn hắn nhìn thấy một mình Du Hành lái xe, vì vậy mới đến câu thông trao đổi cùng anh, thấy anh động tâm, vì vậy nói: "Cậu lái xe đến đây đi, bây giờ trời đã sắp tối rồi, sau mưới phút nữa chúng tôi muốn xuất phát tìm nơi đặt chân, ngày mai sẽ cùng nhau xuất phát."
Du Hành từ chối: "Rất cảm ơn hai vị." Lại cho họ hai điếu thuốc.
Đợi hai gã cảnh sát rời khỏi, Du Hành bắt đầu kiểm tra xe, đổ đầy bình xăng.
Sau đó chạy phía sau bọn hắn, nhìn thấy bọn hắn chạy đến một khu chung cư, một đám người xuống xe bắt đầu thanh lý Zombie.
Vùng ven sông hai bên đường này đều là chung cư mới xây mấy năm này bên cạnh bờ sông, từng tòa nhà đều hơn mười tầng, thoạt nhìn vô cùng mới.
Du Hành không theo chân bọn hắn cùng ở một chỗ, đám người bọn họ chọn chỗ ở tầng mười và tậng mười một, một mình anh ở dưới lầu bốn.
"Tên đó có ý gì, đề phòng chúng ta à?"
"Thật hung hăng càn quấy."
Anh khóa cửa khóa cửa sổ, chuẩn bị sắp xếp, trên lầu đã có người đang nói xấu anh, cảm thấy anh không biết tốt xấu.
"Chỉ có Anh Chu và anh Minh có lòng tốt, kết quả người ta còn không lĩnh tình."
"Đừng nói nữa, thế đạo này dù cẩn thận thế nào cũng không đủ, cậu ta không biết chúng ta, có phòng bị chúng ta cũng bình thường. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn khởi hành."
Buổi sáng không biết khi nào, Du Hành rời giường đến phòng WC nhỏ, sau đó liền định thu dọn đồ đạc. Anh mơ hồ nghe được một ít âm thanh kỳ quái, sau khi nhìn quanh hình như ở bên ngoài?
Anh kéo bức màn nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã hơi sáng, phía đông có một mảnh đen kịt di động như tên bắn.
Đợi đến lúc mảnh bóng đen kia bay vút xuống, nhìn ra chính là loài chim bay.
Như lốc xoáy.
"A cứu mạng!"
"Cứu mạng!!"
Đám bóng đen kia đáp xuống, bên tòa nhà đối diện vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng thét. Âm thanh đôi cánh chấn động càng ngày càng rõ ràng, anh nhìn thấy phía trước một tòa kiến trúc có người mở cửa sổ, dụi mắt thăm dò ra bên ngoài, có một ít rời khỏi đại đội đã đâm đến, cánh cửa sổ thủy tinh kia loảng xoảng bị nghiền nát, người thăm dò phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Vừa sáng sớm có người thức dậy sớm hơn so với anh, Du Hành liền nhìn thấy dưới lầu trên đường có hai chiếc xe lái qua, thẳng tắp bị đám bóng đen bay vèo xuống đánh tới.
Bóng đen như một khối gạch đập phá cửa trước xe, tiến vào trong xe. Hai chiếc xe lập tức nghiêng ngả lảo đảo chếch khỏi quỹ đạo bình thường, đông ngược tây rẻ. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Zombie chim?!
Không bao lâu anh chợt nghe bên ngoài cửa sổ có âm thanh nghiền nát, mùi hôi vờn quanh cả người anh, cũng không có Zombie chim va chạm đến phòng WC nơi anh ẩn trốn.
Bên ngoài tiếng đôi cánh chấn động đến rồi lại đi, anh lại không dám xem thường, anh lấy hạt châu hấp thu, không ngừng bổ sung dị năng bị tiêu hao.
"Phanh! Ầm ầm!"
Anh lo lắng đã trở thành sự thật rồi, có Zombie chim cao hơn cấp một tiến vào, phát hiện ra anh.
Cửa thủy tinh càng không ngừng bị va cham, Du Hành đột nhiên kéo cửa ra, nhanh tay lẹ mắt chém xuống một đao!
Nhìn Zombie chim rơi trên mặt đất, anh tập trung lực chú ý dùng súng bắn trúng một con Zombie chim khác đang nhào đầu đến.
Anh nương theo kinh nghiệm trong quá khứ, vô ý thức bắn trúng đầu Zombie chim.
Đợi đến lúc trong phòng không còn Zombie chim khác công kích, anh vội váng đóng cửa lại chạy trốn. Cứ ứng phó như thế, may mắn mười phút sau, không có Zombie chim đến nữa rồi.
Anh đánh bạo đi đến bên cửa sổ bị hủy hoại nhìn xuống, một đống bừa bộn, lông chim khắp nơi trên đất. Trong không khí mùi máu tươi cùng mùi thúi vô cùng nồng đậm —— mùi như mấy sạp hàng bán gà vịt ở chợ nặng mùi gấp bảy tám lần, đạc biệt hun.
Mà trên lầu người phát hiện Zombie chim đến khá trễ, hơn nữa bọn hắn tách ra ở hai tầng, còn ở các phòng khác nhau, dù cho có hai dị năng giả hệ kim, nhưng không cách nào trong thời gian ngắn chiếu cố đến tất cả mọi người.
Thời điểm một dị năng giả hệ kim phát hiện bên ngoài không đúng, mở cửa sổ ra nhìn, một con chim đụng đến, nghiền nát một nửa cửa sổ thủy tinh. Mỏ dài nhọn há to mổ về phía hắn, hắn phản ứng nhanh vung nắm đấm bao bọc sắt đánh qua.
Con chim kia bị đánh văng ra ngoài rơi trên mặt đất, run rẩy cánh lại bay lên. Động tĩnh bên này dẫn đến một ít bầy chim, rầm rầm kéo đến một bầy.
Người đàn ông biến sắc, lực đạo của hắn chắc chắn đủ đánh chết một con chim đấy, thế nhưng con chim kia không chết có ý nghĩa không phải chim bình thường.
Hắn nhớ đến trước kia gặp phải Zombie chó và Zombie chuột, trong lòng kinh sợ, mắt nhìn thấy bầy chim kia sắp đụng vào, hắn dùng tốc độ nhanh nhất dựng lên một bức tường sắt, bức tường sắt bị chấn động run run vài cái, cũng may còn giữ vững được.
Sau đó "trông bầu vẽ gáo"
(ví với mô phỏng theo hình dáng bên ngoài), cũng phong kín những cánh cửa sổ khác, sau đó mệt mỏi đến mặt mũi trắng bệch.
Bọn hắn bị nhốt trong phòng, tạm thời rất an toàn, thế nhưng bên ngoài những thứ không biết khiến cho lòng bọn hắn như treo giữa không trung.
Lộp độp, đùng bốp~ ——
Cái này chắc chắn có đồ đạc đánh lên tường, hoặc tiếng động đánh lên bức tường sắt, tưởng tượng bên ngoài số lượng thứ này dày đặc chi chút.
"Tận thế lâu như vậy, thứ quái quỷ gì cũng xuất hiện rất phù hợp với lẻ thường, trước kia không phải chúng ta còn gặp phải chuột và chó sao? Tôi nghĩ bên ngoài chắc chắc cùng là thứ giống như vậy, chỉ là biết bay mà thôi. Tôi xác định vừa rồi giết con kia, đâm kim thép vào, chỉ cần trúng não bộ là có tác dụng ngay."
Tận thế càng thêm khó khăn.
Dưới lầu Du Hành đào ra bốn viên hạt châu, đều là màu xám có chút tơ đỏ đấy.
Sau khi anh thu thập xong, đi lên lầu xem đám người kia thế nào rồi, nhìn thấy bên này bọn hắn vô cùng hỗn loạn, chết bị thương đều có. Anh có phòng bị với bọn hắn, sao bọn hắn không phòng bị anh đâu chứ, liền nói với anh: "Chúng tôi bên này còn rối ren, có khả năng phải chậm trễ rất lâu, cậu muốn chờ hay tự mình đi trước?"
Du Hành nói tự mình đi trước, trong ánh mắt khác nhau của đám người sau lưng liền rời đi.
Sau này Du Hành cũng không gặp bầy Zombie chim này, có một tin tức tốt dị năng của anh đã lên cấp hai, rốt cuộc [Quy tắc chung kiện thể thuật] cũng lên đến tầng ba, quả thật chính là tam hỷ lâm môn.
Đợi đến lúc ra khỏi thành phố lên cao tốc, anh bớt gặp bầy Zombie hơn, nhưng đủ loại Zombie động vật tầng tầng lớp lớp, gặp nhiều nhất chính là Zombie chuột, nhưng cũng may đều hiểm hiểm vượt qua, gặt hái được rất nhiều hạt châu, trong đó có một viên hạt châu cấp ba, ẩn chứa năng lượng còn nhiều hơn tất cả hạt châu anh gặp được trước kia.
Vào lúc anh nhìn thấy biển báo giao thông, đã biết khoảng cách đến khu quân đội Lục Đồng kia không xa, anh có thể nhìn thấy bóng dáng ngọn núi phía xa xa, có lẽ đó là chỗ quân đội.
Đương nhiên, khoách cách đến tỉnh Thanh Hòa cũng càng gần.
Có lẽ chị em liền tâm, Trương Hằng Tuệ ở tỉnh Thanh Hòa phía xa bỗng nhiên chợt thất thần.
Lửa giận thoáng chốc xông tới, có điều la do chính mình ngẩn người, cũng khó mà nói cái gì, chỉ đành khẽ cắn môi tiếp tục chuyển thùng ra bên ngoài.
Lúc đi đến thùng xe, cô vừa hay nhìn thấy em gái chồng của mình Tăng Tân Văn cười cười tiếp nhận hộp nhỏ trong tay Giang Bách Hợp, còn nói: "Loại chuyện vặt vãnh này không cần chị làm, để đây cùng em đọc truyện manga nè!"
Bước chân của cô thoáng dừng lại, tiếp tục đi vào bên trong, thả đồ đạc xuống.
"Tôi và Bách Hợp có việc, đồ đạc tự cô chuyển đi."
Trương Hằng Tuệ nhìn em chồng lôi kéo Giang Bách Hợp rời khỏi, Giang Bách Hợp tươi cười ngọt ngào với cô, quả thật trong lòng cô không chút tư vị.
Tăng Tân Vân, đã rất lâu không gọi cô là chị dâu rồi, kể từ khi gặp được Giang Bách Hợp cho đến nay.
Buổi tối lúc ngủ, chồng cô Tăng Luyện Chí thờ ơ nói với cô: "Em tốt xấu cũng nên lộ ra khuôn mặt tươi cười đi chứ, cả ngày cứ bưng bộ mặt u u ám ám, Tân Vân đều nói Bách Hợp rất sợ em, em làm gì cứ luôn nhằm vào cô ta thế?"
Trương Hằng Tuệ cười lạnh, cũng không thèm nhìn hắn, tự mình chải tóc.
Tăng Luyện Chí nhíu mày: "Thái độ em như thế là sao?"
Trương Hằng Tuệ buông lược xuống, cũng không quay đầu lại: "Tân Vân nói em nhằm vào cô ta? Hay cô ta nói với anh?"
Trời đất chứng giám!
Từ lúc Giang Bách Hợp được Tăng Tân Vân mãnh liệt yêu cầu đến nhà bọn hắn ở, cô ta ở cùng một phòng với Tăng Tân Vân, cô dùng lễ đối đãi Giang Bách Hợp, nhưng người ta làm thế nào?
Cô cười lạnh: "Chẳng lẽ em lại còn phải giống đại phòng ở cổ đại, đối với tiện nhân tiểu tam gọi là muội muội à?"
Tăng Luyện Chí sửng sốt: "Em —— "
"Em vốn cũng không muốn nói, anh cho rằng đi sang nhà họ Lục bên cạnh mướn phòng em không biết? Ngủ với đàn bà còn đến nhà người khác ở, anh không mất mặt, em còn mất mặt đấy."
"Em nói chuyện không nên quá đáng!"
"A."
"Được rồi, là anh không đúng, anh chỉ chơi đùa cùng cô ta, đừng nóng giận." Chính mình vội đem đề tài này chuyển đi, Tăng Luyện Chí nói: "Nhanh ngủ đi, ngày mai còn muốn ra cửa đây này."
Trương Hằng Tuệ cũng không nói thêm gì nữa, trầm mặt ngủ bên kia, vỗ bàn tay Tăng Luyện Chí đưa đến, nghiêng người ngủ.
Bên tai nghe được Tăng Luyện Chí dường như không thể làm gì thở dài, trong lòng cô cười lạnh, thực sự bi ai thay chính mình.
Vì sao, cô không có dị năng? Nếu cô có dị năng, bây giờ không cần cùng gã đàn ông buồn nôn này chung giường chung gối, cũng có thể tự đi tìm em trai của mình.
Thế nhưng số mệnh của cô không có, ông trời không có mắt, lại để cho loại đàn ông này có dị năng, lời thề lúc kết hôn hoàn toàn quên mất. Ánh mắt cô có chút chua xót, cô dùng sức lau lau đôi mắt, ngay cả nước mắt cũng không muốn chảy ra một giọt.
Mà bên này, Du Hành trên đường cao tốc gặp phải một đàn trâu.
Anh đang ngủ, chợt nghe bên tai tiếng động ầm ầm như tiếng sấm, còn tưởng rằng động đất xảy ra. Anh theo bản năng lái xe đi, muốn rời khỏi khu vực kia, suốt cả đêm cũng không dám chìm vào giấc ngủ một lần nữa, càng không ngừng di chuyển, sự thật chứng minh sự cẩn thận của anh có tác dụng đấy.
Sau khi hừng đông, anh quẹo vào đường cao tốc một lần nữa, phát hiện có một mảng lớn mặt đất bị phá hư, thậm chí hố sâu gần hai mét. Có thể tưởng tượng lực đạo đó mạnh đến mức nào, thể tích đó lớn cỡ nào.
Nếu tối hôm qua anh còn ở lại đường cao tốc, tuyệt đối sẽ bị giẫm dẹp rồi, cũng không biết thứ gì làm ra động tĩnh tối hôm qua.
Lòng anh còn sợ hãi tiếp tục chạy đi, quẹo vào tránh đi chỗ sụp đổ, tiếp tục chạy về phía trước, kết quả ở con đường phía trước gặp được đoàn xe trước kia, sau khi chào hỏi nhau cùng nhau lên đường.
Nhìn ra đoàn xe này ít đi gần một phần ba chiều dài.
Sau đó lại đi cả buổi, anh nhìn thấy thi thể to như đống núi lớn, một đống lại một đống nện ở phía trước. Có không ít người đứng ở trên đầu, dường như đang đào cái gì đấy.
Lái xe đến gần, liền nhìn ra được những người kia mặc quân trang màu xanh lá.
Đây rất có thể là quân đội nhân dân Lục Đồng rồi!