Edit: Trang Nguyễn
Trương Hằng Tuệ lại càng hoảng sợ, cô vô ý thức đứng lên kéo dây xích trong phòng lên.
"Làm sao không mở ra được?"
Khâu Lâm nhỏ giọng mắng một câu, dùng sức đẩy cửa, nhưng bên trong giống như có người chống đỡ vậy.
"Chị Tuệ, là chị à? Chị trả lời em một tiếng đi, em là Khâu Lâm, em rất lo lắng cho chị."
Trong lòng Trương Hằng Tuệ đặc biệt cảnh giác, cô mở miệng, nhiều ngày không nói chuyện, giọng nói khàn khàn rất khó nghe: "Cô tìm tôi làm gì?"
"Chị Tuệ! Chị không có việc gì thật tốt quá!"
Khâu Lâm tựa đầu dựa vào trên cửa, nhỏ giọng nói: "Chị Tuệ, ngày mai chúng tôi muốn đi, em muốn dẫn theo chị cùng rời khỏi đây, ở nơi này chỉ có chờ chết! Nhưng xe không đủ vị trí, bọn hắn nói nếu muốn dẫn chị theo, chị cần trả chút thù lao. Chị Tuệ, ngày đó chị đắc tội với người ta, nếu không có em nói giúp chị, bọn hắn tuyệt đối không muốn mang theo chị rồi đấy."
Cô ta nghĩ rất tốt, vừa rồi cô ta cũng đã quên Trương Hằng Tuệ bị nhốt ở chỗ này. Trương Hằng Tuệ còn sống, như vậy những lời cô nói cùng đội trưởng Giang chắc chắn Trương Hằng Tuệ đã nghe được.
Những lời này chẳng qua chỉ để lừa gạt đồ ăn của Trương Hằng Tuệ. Cô ta biết rõ thói quen một nhà Trương Hằng Tuệ, lúc đi ra ngoài đều mang theo ba lô.
Ngày đó cô cũng nhìn thấy, Trương Hằng Tuệ đeo ba lô trên lưng như cũ. Em trai Trương Hằng Tuệ cũng đeo một cái. Chắc chắn hắn đã sớm chết rồi, hai chiếc ba lô, Trương Hằng Tuệ ăn hết đồ vật trong đó sao? Hơn nữa, cảm tình giữa hai chị em Trương Hằng Tuệ tốt như vậy, em trai chết rồi, Trương Hằng Tuệ đâu còn tâm tư ăn uống gì nữa?
Chắc chắn còn có rất nhiều thứ!
Khâu Lâm đói bụng đến bao tử ứa ra vị chua, cho đến bây giờ cô ta không chịu qua đau khổ như vậy. Dù có thể ngày mai sẽ rời đi, cô ta cũng không muốn nhịn đói khát cả đêm.
Cô không nghe Trương Hằng Tuệ trả lời, giọng điệu lại có kích động, động viên Trương Hằng Tuệ phải kiên cường sống sót thay em trai mình.
Trương Hằng Tuệ không thể nhịn được nữa, mở cửa ra.
"Chị —— a!"
Hai bàn tay Trương Hằng xòe ra, túm tóc cô ta dọng vào tường!
"Hung thủ giết người!" Nếu không phải cô ta đẩy mình, Hằng Viễn cũng không đến cứu mình, cũng không phải chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy.
Cũng trách chính mình, làm sao lại kết giao cùng cô gái mặt người dạ thú này!
"A!! Buông tay, cứu mạng cứu mạng!!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Khâu Lâm so sánh với Trương Hằng Tuệ, sức lực kia không chỉ kém nửa điểm, tất cả phản kháng đều không có hiệu quả, cô ta khó khăn sờ sờ súng, mới nhớ đến hôm nay không mang giày chuyên dụng, cô ta không mang súng cha cô ta cho!
"Cứu mạng a á —— "
"Buông cô Khâu ra!"
Một quả cầu lửa bay đến.
Mặt mũi đầu Khâu Lâm tràn đầy máu đen, Trương Hằng Tuệ vứt người trên mặt đất, mới cảm thấy cõi lòng tràn đầy bạo ngực tiêu tán một ít.
"Giơ tay lên!"
Trương Hằng Tuệ không nhìn những họng súng kia, bước thẳng qua Khâu lâm, quay người vào cửa, đóng sầm cửa lại.
"Cô Khâu? Cô Khâu?"
Mọi người chạy đến vội vàng ôm Khâu Lâm lên.... Lại phát hiện đầu cô ta —— sờ tới sờ lui hầu như đều mềm nhũn ra rồi.
"Cái này cũng quá độc ác rồi? Bao nhiêu thù vậy chứ!"
"Đây là người đàn bà điên trước kia à?"
"Cô Khâu quá thiện tâm rồi, tôi đã nói cô ấy đừng nhớ thương người đồng nghiệp kia nữa, suy nghĩ nhiều cho bản thân một chút..."
"Mở cửa! Cô mau mở cửa ra, cô vô cớ tổn thương cô Khâu, cô nhất định phải giải thích rõ ràng."
Trương Hằng Tuệ cách cánh cửa mắng to: "Lúc dưới tầng hầng ngầm cô ta đẩy tôi xuống cầu thang, đây là ăn miếng trả miếng!"
"Cái này —— "
Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
"Trước tiên đưa cô ấy về, chữa trị cho cô ấy thử xem..."
Chuyện không giải quyết được gì, Trương Hằng Tuệ biết rõ đó là vì bọn hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, cho nên mới không truy cứu.
Nhưng cho dù có truy cứu cô cũng không sợ, không xả cơn tức này, cô sẽ điên lên mất.
Thương thế như vậy, coi như trước tận thế có điều kiện cũng quá sức.
Trương Hằng Tuệ sờ sờ mặt mình, vừa rồi cô hoàn toàn không né tránh quả cầu lửa, quả cầu lửa đó đốt hết tóc bên trái và một bên mặt của cô.
Khối thi ban kia cũng bị đốt cháy sạch, da thịt như muốn đảo ngược.
Thật kỳ quái, cô lại không biết đau, chỉ có chút cảm giác như muỗi đốt.
Trở lại trong phòng, cô cầm khăn tay lau mặt, thậm chí không lau ra một chút vết máu nào. Đưa tay sờ, cảm giác cứ như đang sờ thịt heo, còn là thịt heo chết.
Trương Hằng Tuệ biết rõ chính mình không ổn. Thế nhưng chuyện này có gì lớn đâu, ít nhất cô còn sống, có tư tưởng, có suy nghĩ.
Điều này cũng đã rất tốt rồi. Làm sao còn rảnh rổi mình tồn tại như vậy là sao.
Bên ngoài cô càng không để ý đến những người kia, chỉ biết lại qua thêm ba ngày, cuối cùng em trai cô đã tỉnh lại.
Nhưng rất nhanh cô phát hiện mình vui mừng quá sớm.
"Ọe —— "
Thế nhưng thay đổi loại khác, Du Hành vẫn ói ra hết tất cả.
Cuối cùng anh lấy ra bánh ngọt Hắc Lâm Sâm, ngày thường ngon tuyệt, lại ăn không ra mùi vị gì, đợi đến lúc ói ra lần nữa, Du Hành biết lớn chuyện rồi.
Trương Hằng Tuệ cũng lấy bánh ngọt Hắc Lâm Sâm qua cắn một ngụm. Cô đã rất lâu không ăn bánh ngọt tinh xảo thế này, vốn cho rằng có thể tìm lại một chút khẩu vị, không ngờ cô cũng nhổ ra.
Hai chị em nhìn nhau.
"Em cảm thấy, có chút không đúng."
"Ừm, chị quên nói cho em biết, từ khi em hôn mê, ngoại trừ nước, những thứ khác, chị ăn đều ói ra hết."
Du Hành liên tục kiểm tra miệng vết thương trên chân mình, vẫn là bộ dạng bị thương lúc ấy, cốt nhục chia lìa, thế nhưng anh một chút cũng không thấy đau đớn, lúc trước bị cắn, còn cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế đấy.
"Thế nhưng em cảm thấy rất đói."
"Chị cũng thế." Trương Hằng Tuệ cũng cảm thấy cảm giác đói khát đến chậm.
Thế nhưng hai người đều ăn không được đồ ăn. Chương mới nhất tại _ TгЦмtг uуeИ. V И _
"Dị năng của em, đã không còn." Du Hành sau khi cảm thụ sức mạnh trên người, anh nói ra tin tức còn tệ hơn.
Trương Hằng Tuệ sốt ruột: "Chuyện gì?"
Một lát sau, Du Hành lắc đầu. Thật ra trong lòng anh có một suy đoán, có khả năng bởi vì anh bị Zombie hóa nhiều lần, tuy sau khi dùng dịch cải tiến gien kịp thời ngăn cản, nhưng bây giờ có khả năng thân thể anh —— không còn là con người nữa rồi chăng?
Đã có ý nghĩ này, anh và Trương Hằng Tuệ cùng nhau tỉ mỉ nhớ lại điểm đáng ngờ xảy ra lúc đó.
Nói đến điểm đáng ngờ quả thật còn có một chuyện. Trương Hằng Tuệ kể lại chuyện lúc đó Zombie giun không ăn cô và Du Hành, rồi rời đi.
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy may mắn, hơn nữa... Tất cả tinh thần đều đặt trên việc tìm đường sống trong chỗ chết và lo lắng cho Du Hành, không truy cứu nghi vấn trong đó.
"Chị xác định chúng đi lên người chị, thế nhưng ngay cả miệng cũng không mở ra." Cẩn thận hồi tưởng lại tình hình lúc đó, da đầu Trương Hằng Tuệ run lên, bởi vì thật sự quá mắc ói.
"Cũng không cắn em sao?"
Trương Hằng Tuệ gật đầu đầy chắc chắn: "Ai cũng không cắn, cứ như vậy liền rời đi."
Zombie động vật đuổi theo máu thịt, không có khả năng cảm thấy hai chị em bọn họ đáng thương mà không cắn bọn họ?
"Hơn nữa, miệng vết thương trên mặt chị, còn em nữa..."
Du Hành cũng nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn trên mặt Trương Hằng Tuệ, thậm chí móng tay lật ngược kia của cô, Trương Hằng Tuệ dường như không cảm thấy đau đớn, ngay cả năng lực cơ bản nhất khép miệng vết thương cũng mất đi.
Những tình huống này giống hệt trên người anh, miệng vết thương trên chân anh cũng hoàn toàn không có dấu hiệu khép lại.
Du Hành lấy đao ra, rạch trên cổ tay mình một nhát, trong tiếng kinh hô của Trương Hằng Tuệ, nhìn thấy miệng vết thương không chảy ra một chút máu nào.
Miệng vết thương cứ như một khe sâu, dữ tợn, vân da bên dưới lộ ra rõ ràng, cứ như vạn năm sẽ không xuất hiện biến hóa gì.
"Đây là làm sao?"
"Chị, chị lấy kim chỉ may khe hở này lại giúp em."
Trương Hằng Tuệ vừa may, trong tay run run.
Lúc xuống tay, cứ như vết cắt thịt heo chết.
"Chị, chị cũng đưa tay qua đây." Miệng vết thương hết khe hở, Du Hành lại cầm đao, cũng rạch nhẹ trên tay Trương Hằng Tuệ một ít, không có máu.
Anh cười khổ: "Có lẽ chúng ta biến thành giống loài kỳ quái nào đó rồi." Chỉ có thể cảm thấy may mắn vì hai người bọn họ đều không có dục vọng ăn thịt người!
Sau khi xác định sự thật này, vấn đề càng thêm hiểm trở bày ra trước mặt hai người: đói bụng quá, nhưng ăn đồ ăn liền ói ra, làm sao bây giờ?
Loại phiền não này, thật sự khiến người ta bó tay chịu trói.
"Có khả năng... loại như chúng ta... phải thay đổi thức ăn?" Trương Hằng Tuệ khó khăn nuốt lại hai chữ loại người.
Trên người hai chị em chắc chắn có vấn đề.
Du Hành chính là từ sau khi Zombie giun cắn bị thương, sau đó uống dịch tu bổ gien bắt đầu biến hóa. Vấn đề cũng chính chỗ này, Trương Hằng Tuệ cũng uống qua thứ này.
Bởi vì lai lịch thứ này không thể nói ra bên ngoài, anh cũng lo lắng thân thể của mình và Trương Hằng Tuệ biến hóa, vốn nên đến bệnh viện kiểm tra thử, nhưng chỉ sợ chỉ tiêu thân thể không đúng, cũng không dám đi đến bệnh viện trong khu vực an toàn.
Bởi vậy sau khi uống dịch tu bổ gien, sẽ có di chứng gì, anh hoàn toàn không rõ ràng cho lắm. Dù sao dịch tu bổ gien này không phải thứ trị đúng virus Zombie ở thế giới này. Bây giờ xem ra, quả thật xảy ra vấn đề rồi.
Hoặc nói, thân thể hai chị em bọn họ xảy ra vấn đề.
Hai người ở đây ngây người một ngày, đói bụng đến không còn cách nào, đành phải đi ra ngoài trước rồi tính sau.
Bên trong cục quản lý bất động sản không còn một người nào. Nhưng khắp nơi đều có thể nhìn thấy dấu vết đấu tranh, dấu vết đạn và dị năng vô cùng rõ ràng.
Cánh cổng mở rộng, Du Hành còn nhìn thấy ở gần đó có bốn năm khung xương, vẫn còn Zombie chim đậu trên đó.
Hai người cẩn thận đi tới, càng không ngừng vòng quanh đường, né tránh nơi có Zombie chim dày đặc, đồng thời kinh ngạc phát hiện, trên đường vô cùng nhiều Zombie.
Ở giao lộ lại gặp phải một lớp Zombie, Du Hành và Trương Hằng Tuệ vội vàng tránh đi.
Trái tránh phải tránh, bỗng nhiên một con Zombie chim cực lớn gào thét xông đến, dĩ nhiên cũng bắt được mũ của Trương Hằng Tuệ, đứng trên đầu cô.
!!
Pằng! Pằng! Pằng! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Không hề chống cự cùng né tránh, con Zombie chim cực lớn này phun máu huyết đầy đầu Trương Hằng Tuệ, rồirơi trên mặt đất.
Đào ra tinh hạch nhìn xem: "Đây là cấp bảy à?"
Hai người đều rất giật mình, dù sao bọn họ đã từng gặp phải Zombie cấp bảy một lần, thiếu chút nữa không trở về được nữa.
Vậy mà con Zombie cấp bảy này lại không tấn công bọn họ.
Ý nghĩ Du Hành càng thêm rõ ràng, anh không để ý Trương Hằng Tuệ ngăn cản, tự lấy bản thân đi làm thí nghiệm.
Đi ra khỏi khu vực này, rất nhanh nhìn thấy một đám Zombie lui tới. Cả người anh đầy cảnh giác, vũ khí tùy thời có thể ra tay, nhưng cho dù anh lớn mật đi sóng vai cùng con Zombie kia, nó cũng vẫn như trước không chuyển đầu một lần, tiếp tục đi lên phía trước.
Zombie ngoại trừ yêu thích máu thịt con người, những thứ khác chính là động vật sống. Còn lại vật chết, ví dụ như Zombie đồng lọai, bọn chúng đều không có chút hứng thú.
Kết quả cũng nằm trong dự liệu, Zombie không tấn công anh, cho dù anh không có dị năng.
"Chị cũng thử xem, cẩn thận một chút."
Trải qua thí nghiệm, Trương Hằng Tuệ cũng là như thế. Phát hiện này làm cho hai người không biết nên khóc hay nên cười.
"Đừng nghĩ nữa, trở về phòng trọ trước xem sao, rồi suy tính kế hoạch tiếp theo."