Edit: Trang NguyễnDu Hành rất nhanh cảm giác được ánh mắt ác ý nhìn mình. Ở khu bảy này thật ra rất bình thường, đánh cướp giết chết ở khu vực này là thái độ bình thường, anh cũng không thèm để ý, nếu đều phải để ý đến một ánh mắt, thế thì không cần sống nữa rồi.
Lòng cảnh giác của anh đã sâu tận xương tủy, dù không tận lực truy tìm, cũng có thể cảm giác được ánh mắt biến hóa, ngay cả Trương Hằng Tuệ cũng lặng lẽ nói với anh: "Không biết là người nào, có phải bọn người Giang lão đại tìm đến em trả thù rồi hay không?"
Du Hành cảm thấy không giống, cách lâu như vậy, Giang lão đại nhìn không giống người sẽ trả thù sau này. Lúc ấy anh đập phá quá khiến uy phong của cửa hàng bọn hắn rớt xuống, nếu muốn trả thù, trả thù ngay tại chỗ mới là cơ hội tốt nhất, dù sao còn có tác dụng lấy lại uy danh.
"Em sẽ cẩn thận." Cho dù không phải, cẩn thận là được.
Sau đó cỗ ác ý này biến mất, lại qua nửa năm, Du Hành vào một lần đi ra ngoài, cảm giác có người theo dõi mình. Anh còn đặc biệt tách ra cùng Trương Hằng Tuệ, thậm chí còn dùng tốc độ di chuyển rất nhanh đánh chết Zombie để che dấu dị trạng mình không bị Zombie tấn công.
"Người đâu rồi?" Đào Điềm Điềm hỏi.
Bọn hắn bỏ ra một tháng trời, mới từ đằng xa dẫn đến một con Zombie cấp chín. Cấp chín! Nếu không phải người đứng đầu trong đội bọn hắn có năng lực lực sĩ, thật đúng là không có cách nào khống chế một con Zombie có đẳng cấp cao như vậy!
Nếu không phải trong tay Đào Điềm Điềm có vắc xin phòng bệnh đời thứ bảy, hắn mới không nhận nhiệm vụ điên cuồng đến như vậy! Zombie cấp chín đó, không làm được chính là chịu chết rồi.
Hắn lén lút nhìn ánh mắt điên cuồng của người phụ nữ bên cạnh, phát ra từ trong lòng cảm thấy người phụ nữ này quá đáng sợ. Từ nửa nắm trước đến tìm mình, hắn chặt đẹp đưa ra cái giá muốn vắc xin phòng bệnh. Kết quả nửa năm sau người phụ nữ này thật sự cầm được vắc xin phòng bệnh đến, còn là vắc xin phòng bệnh đời mới nhất!
Mặc kệ nhiệm vụ lúc này thành công hay thất bại, hắn đều phải giết chết cô ta, lấy vắc xin phòng bệnh đến tay.
Du Hành và Trương Hằng Tuệ tách ra giết Zombie. Lúc này bọn họ di chuyển đến chỗ xa hơn, nghe nói căn cứ thủ đô quyết định chôn giết lần nữa để dụ một đám Zombie ra để giết, tiến thêm một bước trong việc mở rộng khu vực an toàn ra bên ngoài.
Chuyện này đối với con người chính là chuyện lớn vô cùng tốt, đáng tiếc Du Hành không thể đi hưởng ứng lệnh triệu tập, bởi vậy anh và Trương Hằng Tuệ định dẫn đầu hỗ trợ thanh lý Zombie một phen, coi như mình cũng tham dự việc trọng đại này.
Phát giác phía sau có chỗ không đúng, nguyên một luồng gió mát. Du Hành vừa lúc ở trong một căn phòng trống nghỉ ngơi, cho dù anh đã né tránh cực nhanh, vẫn bị cái gì đó tạt trúng nửa người.
Màu đỏ thẩm tản ra mùi huyết tanh gay mũi, Du Hành nhăn mũi nhíu mày, buông lỏng bàn tay siết chặt. Không bắt được trận gió kia.
Anh đi đến cánh cửa bên ngoài, không đến mấy phút, cả khu vực này đã được thanh lý theo thời gian dần qua có Zombie khác lung lay tiến đến, sau đó như con ruồi cùng tiến về phía anh – khối thịt mỡ bị bọc đầy huyết dịch.
Nhưng chỉ là Zombie cấp ba, Du Hành đơn giản giải quyết sạch.
Là ai muốn dùng màu huyết để hãm hại anh? Vào lúc giết chết con Zombie cấp ba cuối cùng, anh suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt trong đó.
Một con Zombie thân hình cực lớn, có thể so với hai tầng lầu, dậm chân ầm ầm đến gần.
Đây là Zombie cấp chín hình người khổng lồ.
Máu huyết dính trên người anh đã phát giác không thích hợp, dù anh cởi quần áo xuống, chà lau làn sa, thế nhưng làn da vẫn còn nặng mùi máu tươi, thậm chí còn cảm thấy cơ bắp xụi lơ. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Đây không phải máu huyết tầm thường. Cộng thêm nơi này xuất hiện Zombie cấp chín rất xảo diệu, anh biết rõ người sau lưng có chủ ý gì: để Zombie cấp chín giết chết mình.
Du Hành không cách nào tránh né, con Zombie hình người khổng lồ kia đã đến gần ngay trước mặt, mỗi một bước đều giẫm đạp khiến bụi đất trên mặt đất không ngừng tung bay.
Đào Điềm Điềm theo phía sau nhìn thấy một màn như vậy, kích động hưng phấn nhìn người đàn ông bất động không chạy được nữa kia, bị Zombie hình người khổng lồ đạp một cước, sau đó bị xé nứt, bị gặm xé... Oán hận trong lòng đã được phóng thích, cô ta cảm thấy sung suống khó nói nên lời! Thậm chí không khống chế được mà cười ra tiếng.
Người đàn ông vội vàng giữ chặt cô ta: "Nhỏ giọng một chút! Đừng dẫn dụ con Zombie cấp chín kia đến!"
Cô ta dừng tiếng cười, miệng lại kéo càng lớn, im ắng cười to.
Rất nhanh, con Zombie cấp chín kia bị dẫn đi rồi, người đàn ông lau lau mồ hôi đổ đầy đầu, đợi đến lúc bọn cấp dưới trở về báo cáo, đã mang Zombie cấp chín dẫn xa ba cây số, hắn mới thở dài một hơi.
Hắn gật gật đầu với cấp dưới có song hệ dị năng tốc độ cùng tàng hình cấp tám, tiếp đó nói với Đào Điềm Điềm: "Cô Đào, nhiệm vụ đã hoàn thành, như vậy ước định của chúng ta?"
Người phụ nữ này quá khôn khéo, tuyên bố chỉ hoàn thành nhiệm vụ mới giao vắc xin phòng bệnh cho hắn, bằng không cho dù có chết cũng không để hắn lấy được vắc xin phòng bệnh.
Đây là một người phụ nữ rất tinh thông chiếm trước tiên cơ tranh đoạt, vào lúc đưa vắc xin phòng bệnh cho hắn xem đã nói, nếu cô ta không thể sống đi ra ngoài, một giây sau tin tức hắn có được vắc-xin phòng bệnh sẽ truyền khắp khu bảy, cho dù lúc đó hắn sử dụng vắc-xin phòng bệnh, cũng chạy không thoát vận mệnh bị vây giết.
Bởi vậy, hắn trơ mắt nhìn vắc-xin phòng bệnh, lại hoàn toàn không dám dùng cứng đối cứng, sau đó thông qua trộm cắp, cũng hoàn toàn không tìm thấy Đào Điềm Điểm để vắc-xin phòng bệnh ở đâu.
Đào Điềm Điềm không kiên nhẫn nói: "Chẳng lẽ tôi nói không giữ lời? Yên tâm đi, trở về sẽ đưa cho anh!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Người đàn ông đành cố nén, nhìn Đào Điềm Điềm hưng phấn chạy đến một đống rách nát bê bết kia, phát ra tiếng cười to.
"Cô Đào, Zombie lại tụ lại rồi, chúng ta đi nhanh đi!"
Đào Điềm Điềm cười lạnh, trên vết máu bấy nhầy kia giẫm thêm vài cái, giống như tự mình nghiền áp phá hủy cuộc đời của kẻ thù mình.
"Phi!... Được rồi, đi thôi!"
Một đám người vượt qua Zombie, đi đến chỗ bí mật giấu xe của mình.
Du Hành nhìn rõ người sau lưng, sau đó lại đi tụ hợp cùng Trương Hằng Tuệ, hai người tìm được con Zombie cấp chín kia, hợp lực mài chết nó. Sau khi Zombie ầm ầm sụp đổ, Trương Hằng Tuệ nhìn Du Hành đào hạt châu, hỏi anh: "Đã nhìn ra kẻ nào đối phó với em rồi sao?"
"Thấy rồi." Trong lòng Du Hành cũng nghi hoặc. Anh đã nhớ ra đây là cô gái nguyên chủ Trương Hằng Viễn yêu thích theo đuổi ở thời kỳ đại học trước kia.
Nói đến đây, trong trí nhớ Trương Hằng Viễn, cậu ấy hết sức yêu chiều nịnh nọt cô gái này, không có khả năng đắc tội với cô ta. Thế đây là do sau khi mình tiếp nhận thân thể này rồi sao? Nhưng anh cũng không làm gì mà. Chỉ từ bỏ không theo đuổi cô ta nữa, một mình rời khỏi mà thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy thật sự không cách nào đoán được lòng dạ phụ nữ.
"Vậy em định thế nào?" Trương Hằng Tuệ rất tức giận: "Còn đặc biệt đưa Zombie cấp chín đến, đây là không muốn sống nữa phải không? Nơi này cách căn cứ cũng không quá xa, nếu con Zombie này đi đến căn cứ, không phải làm hại người vô tội sao?"
"Trước đuổi theo, bọn hắn chắc chắn không đi xa đâu."
"Đi, xe của bọn hắn bị chị làm hư rồi, bây giờ chắc chắn bọn hắn đang luống cuống."
Xử lý tai họa ngầm Zombie cấp chín xong, Du Hành mới có tâm tư đi tìm Đào Điềm Điềm bọn hắn tính sổ.
Mà bên này, quả nhiên bọn Đào Điềm Điềm luống cuống cả lên.
"Sửa xong chưa?! Nhanh lên đi!"
Đào Điềm Điềm không kiên nhẫn giết thêm một con Zombie: "Không được thì đi bộ hả!"
"Làm sao đi?! Cô biết nơi này cách căn cứ rất xa không?!"
"Vậy làm sao bây giờ? Làm sao anh không để lại một người trông xe chứ!"
Người đàn ông chán nản, vì không muốn để lộ tin tức, nhiệm vụ lần này hắn chỉ dẫn theo cấp dưới mình tín nhiệm nhất, đâu ra người trông xe?
Hắn bực bội nói: "Ai biết sẽ có người làm hư xe tôi chứ! Mẹ nó!" Làm hư một chiếc xe mà không phải lén lút lái đi mất, ở một nơi khắp nơi đều là Zombie, là có bao nhiêu thù oán đây chứ?
"Được rồi! Đi trở về đi!" Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp rồi, thật sự không có cách nào, chờ thêm nữa trời sắp tối, đến lúc đó càng không an toàn hơn.
Ba người bắt đầu đi đường, bỗng nhiên Đào Điềm Điềm kinh hô lên một tiếng, thoáng chốc quỳ trên mặt đất. Máu tươi chảy từ đùi cô ta xuống. Người đàn ông cả kinh, cấp dưới của hắn lập tức túm hắn phi tốc trốn đi, nhưng tốc độ Trương Hằng Tuệ cũng nhanh, thậm chí còn thành thạo hơn. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Cấp dưới lập tức tàng hình, nhưng người đàn ông lại không tàng hình được. Có lẽ đây chính là chỗ thiếu hụt sau khi có được năng lực tốc độ lại có thêm khả năng tàng hình, hắn không cách nào giống như dị năng giả tàng hình khác có thể mang theo những người khác cùng nhau tàng hình.
Chỉ tốn vài giây, hai người này đã bị Trương Hằng Tuệ đuổi theo, rất nhanh ba người đã đánh nhau thành một đoàn.
Bên này Du Hành từ từ bước đến bên người Đào Điềm Điềm, đầu gối bên trái của cô ta bị một viên đạn bắn trúng, máu đang chảy ra ồ ạt. Thế nhưng cơn đau đớn kịch liệt cũng không cách nào kéo lực chú ý của cô ta trở về, cô ta giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn Du Hành, giống như nhìn thấy một cơn ác mộng không cách nào tưởng tượng nổi.
"Trương, Trương Hằng Viễn! Anh không chết? Anh không chết sao, làm sao anh có thể không chết! Không có khả năng!"
Du Hành mặc cho những băng trùy kia không ngừng đâm vào người mình phát ra tiếng nổ đinh đang, khó hiểu ngồi xổm xuống trước mặt Đào Điềm Điềm: "Tôi vẫn luôn rất ngạc nhiên, tôi chưa từng hại cô, vì sao cô hận tôi như vậy?"
Đôi mắt này, không sáng ngời như mười mấy năm trước, ánh mắt không còn yêu kiều mà tràn đầy tơ máu, mang theo khát máu thù hận và điên cuồng.
Đào Điềm Điềm nghe xong lời Du Hành... cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh hại tôi, mưới mấy năm trước anh bỏ mặc tôi, hơn mười năm sau lại đâm tôi một đao, hại tôi chỉ số vượt chỉ tiêu bị đuổi đến khu bảy! Trương Hằng Viễn, tôi hận anh! Hận anh chết đi được!"
Nói thật, quả thật Du Hành có chút ngây ngốc.
Mà Đào Điềm Điềm đã rơi vào điên cuồng, cô ta điên cuồng sử dụng dị năng hệ băng, đủ loại băng trùy không ngừng đâm ra, nhưng tối đa chỉ có thể vạch ra dấu vết nhàn nhạt trên da Du Hành. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Hỏi không ra những lời khác, Du Hành gọn gàng linh hoạt bẻ gãy cổ cô ta. Cổ Đào Điềm Điềm kỳ dị nghiêng qua một bên, vẫn không nhúc nhích.
Anh buông đầu cô ta ra, đứng lên, cùng Trương Hằng Tuệ đem ba thi thể chồng chất lên nhau, ném ra một mồi lửa.
Lấy được ba viên hạt châu, Du Hành theo thường lệ để riêng một chỗ. Hai người đều không có thói quen ăn hạt châu của con người. Nhưng cũng không có thói quen ném lại tại chỗ, nếu bị Zombie ăn hết, nó sẽ gia tăng thực lực mất.