Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Sinh Tồn Thời Tận Thế - Du Hành (tác giả Lục Ý)

Edit: Trang Nguyễn

Trên đường về anh gặp người cùng chung cư.

"Du Hành? Anh đi đâu tìm được những thứ này vậy, có tác dụng gì à?"

"Xế chiều chúng tôi đến nhà anh, mẹ anh nói anh không có ở nhà, chúng tôi liền đi siêu thị." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Tất cả mọi người đều có thu hoạch, trong giọng nói cũng vô cùng hân hoan.

Du Hành cười cười, nhìn vết thương trên mặt bọn họ, anh liền hỏi: "Làm sao bị thương thế?"

"Có liên quan đến người khác!"

Mọi người thắng lợi, tình cảm quần chúng sục sôi, dăm ba câu đã nói rõ ràng. Thì ra bọn hắn đi đến siêu thị gần đây, chính là siêu thị trước đó Du Hành đi, kết quả người ta đóng chặt cửa không bán đồ. Bọn hắn tức giận nên liên thủ với người chung cư khác phá cửa, xảy ra một ít xung đột với nhân viên cửa hàng.

"Hai ngày trước không phải cậu còn đi mua đồ sao? Tôi đã nói cậu lỗ chết rồi! Bây giờ đi siêu thị, không cần dùng tiền nữa rồi!"

Du Hành nhận ra người phụ nữ nói chuyện vô cùng khoa trương này, lại luôn liếc xéo chính là hàng xóm của bọn họ, gọi là dì Lệ đấy.

"Mẹ cậu keo kiệt chết đi được, tôi tìm mẹ cậu mượn chút đồ ăn cũng không chịu, bây giờ không cần rồi, chúng tôi có nhiều ~ không thèm đồ đạc nhà cậu ~ "

Chuyện này ngược lại Du Hành không biết, vì vậy cười nói: "Vậy thì tốt, nhà chúng tôi đều nhỏ mọn như vậy đấy, về sau dì Lệ cũng không cần một ngày hai bữa đến mượn dầu, mượn muối, mượn bột giặt nữa."

Anh cũng mới nhớ ra, thuận miệng đáp trả trở lại.

Vương Lệ Quân tức giận dùng ngón tay chỉa thẳng vào mặt anh, nói không ra lời.

Lời nói không lưu chút tình cảm như vậy... anh làm sao dám nói ra miệng như thế?

Quanh mình đều lặng im, Du Hành cũng lơ đễnh, trực tiếp chen vào chung cư, trở về nhà mình.

Mẹ Du ở trên lầu nhìn thấy anh trở về, đặc biệt mở cửa xuống lầu đón anh.

"Không cần, tự con khiêng được rồi."

Đợi đến lúc lên lầu, mẹ Du vừa giúp anh tháo nhánh cây xuống, vừa hỏi: "Làm sao mẹ cứ cảm thấy dì Lệ bên cạnh cứ trừng con phía sau vậy? Con gây chuyện với bà ta à?"

"Không có, chỉ nói lời thật thôi."

Anh đã nhớ ra tác phong làm việc của dì Lệ này rồi, có thể mượn liền không mua, cho mượn không trả. Còn không biết xấu hổ nói mẹ anh keo kiệt?

"Mẹ, bà ta đến lấy đồ đạc mẹ không cho bà ta à?"

Mẹ Du khó xử nhíu mày, bà không biết nha

"Không phải, chính là đan như tấm rèm là được."

"Bảo nhi, con biết đan à?"

"Con biết."

Mẹ Du nhìn con mình ngồi trên sàn nhà, ba đến hai lần đã vuốt thẳng nhánh dây leo để sang một bên, rất nhanh đã lấy ra tất cả các nhánh dây leo và sửa sang xong. Sau đó hai tay nắm nhánh dây, bắt đầu bện lại.

Có thể nhìn ra được lúc mới bắt đầu động tác hơi vụng về, thậm chí còn hủy đi một lần, nhưng sau đó vô cùng thông thuận.

"Thoạt nhìn rất đơn giản, có thể dạy mẹ không?"

"Đương nhiên có thể."

Mẹ Du khéo tay, rất nhanh đã học xong, hai người cùng nhau bện trong chốc lát, bà đau nhức tay buông ra: "Mẹ đi xới cơm, con trước rửa sạch tay đi, nên ăn ăn cơm tối rồi."

"Được."

Giữa lúc ăn cơm mẹ Du nói ra chuyện chung cư ra ngoài tìm kiếm đồ ăn: "Con không ở nhà, bọn hắn nói nhà chúng ta đi chung với những người khác đến địa điểm tiếp theo rồi trở về."

"Nhà người ta cũng không đi hay sao?"

"Chắc là vậy rồi, mẹ nhìn thấy bọn hắn đi ra ngoài, khoảng bốn mươi người." Mỗi nhà ra một người cũng khoảng bốn mươi người.

Đúng rồi, chị dâu Lệ nhà bên cạnh còn nói con mang đồ về giúp nhà bọn hắn nữa kìa, mẹ liền nói con không có ở nhà, nhà chúng ta không có người đi, bà ấy còn không biết xấu hổ nói để mẹ đi, vậy chỉ có cha con và Thôi Nam ở nhà?" Mẹ Du vừa nghĩ đã tức giận: "Mẹ đã nói trong nhà có người bệnh cần chăm sóc, bà ấy chết sống bảo mẹ không giúp bà ấy. Thiệt làm mẹ tức..."

"Mẹ, sau này đừng để ý đến bà ấy."

"Mẹ mới không để ý bà ấy." Bây giờ là thế đạo gì? Tuyệt giao thì tuyệt giao, tránh bị tức chết. "Bà ấy có hai đứa con trai, con nhỏ nhất đều lớn hơn con? Sao lại không biết xấu hổ như thế!"

Hai người đang ăn cơm, lại có người đến gõ cửa.

"Dì Du ơi, nhà các người có thuốc tiêu viêm không? Thuốc hạ sốt nữa?"

Mẹ Du nói: "Có, cháu chờ một chút." Đi đến tủ TV kéo ngăn kéo ra, lấy thuốc hạ sốt và tiêu sưng đều đưa cho hắn: "Làm sao vậy Tiểu Trấn, trong nhà có người sinh bệnh à?"

"Dạ! Buổi chiều anh cháu ra ngoài bị cỏ cắt vào chân, bây giờ phát sốt rồi, miệng vết thương đã chảy mủ. Rất cảm ơn, lần tới lại đến cảm ơn dì!"

"Ừm đi đi."

Sau khi ăn cơm tối xong, trời hoàn toàn tối đen. Trong nhà không có điện, vì vậy mẹ Du sớm đi ngủ mất, Du Hành lại tiếp tục bện dây leo trong phòng khách, anh đã quen trình tự, nhắm mắt lại cũng có thể làm.

"Khục khục khục khục —— "

Tay của anh dừng lại, lại cẩn thận nghe lúc này chợt nghe tiếng kêu đầy vui mừng của mẹ Du: "Bảo nhi! Cha con tỉnh rồi!"

Anh vội vàng vứt bỏ đồ vật trong tay chạy đến gian phòng cha mẹ mình.

"Khục khục khục."

Du Ái Quốc càng không ngừng ho khan, còn đánh nấc, mẹ con hai người người đốt nến, người rót nước, bận rộn đầy vui mừng.

Đợi đến lúc cha Du uống xong nửa chén nước thông nhuận cổ họng, Du Hành mới hỏi ông: "Cha cảm thấy thế nào rồi?"

Sắc mặt cha Du rất yếu ớt, đôi má đều gầy gò, nhìn ra được mấy ngày nay trôi qua thật không tốt. Ông nói: "Cha làm sao vậy? Bị bệnh lâu lắm rồi sao?" Làm sao người trong nhà đều lo lắng mười phần như thế.

Mẹ Du khóc nói: "Thật lâu, ông ngủ bốn ngày rồi!"

"Tôi tốt lắm rồi, bà đừng lo lắng. Tôi rất đói, có gì ăn không?"

"Có có có! Bây giờ tôi đi làm cho ông!"

Mẹ Du cầm ngọn nến đi vào phòng bếp.

Du Hành kiểm tra thân thể cha, tim đập mạnh hữu lực, ngoại trừ bụng ọt ọt kêu vang, không có bất cứ vấn đề gì. Anh thở dài một hơi.

Cha Du cho rằng anh sợ hãi, sờ đầu anh: "Đừng sợ, cha không có việc gì đâu, cha sẽ bảo vệ con và mẹ con."

Du Hành bật cười, lại thuận theo gật đầu: "Vâng."

"Ôi cha thật sự quá đói rồi, Tiểu Hành, con trước cầm một ít gì đó cho cha ăn lót dạ đi."

Du Hành lắc đầu: "Cha nằm vài ngày rồi, vẫn là ăn cháo tốt hơn."

Đáp lại lời anh chính là bụng cha Du kêu to.

Cha Du gật gật đầu, đợi qua mười lăm phút, mẹ Du bưng tô mì trứng gà chay vào:"Coi chừng bị phỏng!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Cha Du ngồm ngoàm cắn một miệng lớn, bỗng nhiên ngừng lại, miệng phình lên, muốn nuốt không nuốt muốn nhả không nhả.

"Làm sao vậy? Quá mặn rồi sao?" Mẹ Du hỏi, khả năng trời tối quá, tay bà run quá nên cho quá nhiều muối rồi sao? "Để tôi chế thêm chút nước cho ông." Ăn đồ mặn quá không tốt cho thân thể.

Cha Du lắc đầu, nhưng chau mày, nhịn không được nhả mì trong miệng vào tô.

"Tôi cảm thấy hơi buồn nôn."

Mẹ Du bưng tô để sang bên cạnh, lo lắng hỏi: "Ở đâu không thoải mái, làm sao lại cảm thấy buồn nôn? Có phải muốn ói không? Tôi lấy thau cho ông."

Cha Du khoát khoát tay: "Không muốn ói, chỉ là cảm thấy mì sợi này vừa vào miệng... Có chút buồn nôn. Không muốn ăn mì sợi, tôi muốn ăn —— thịt?" Ông cau mày, dường như theo bản năng nói ra từ "Thịt" này, sau đó bỗng nhiên trong miệng chảy nước miếng giàn giụa, dạ dày đói khát lại kêu gọi ầm ĩ muốn ăn thịt! Ăn thịt!!

Du Hành nhìn ra biểu lộ trên mặt ông, nghĩ thầm đây không lẽ là di chứng "đồng hóa"? Vì vậy nói với mẹ Du: "Mẹ, đi lấy thịt hộp cho cha ăn đi."

Mẹ Du cầm hai hộp thịt hộp đi vào, sau đó còn do dự, sợ cha Du tiêu hóa không tốt.

Du Hành nhận lấy, mở đồ hộp đưa cho cha Du, mẹ Du lập tức đưa đôi đũa qua. Bà lấy thịt hộp là đồ thường mua trong nhà trước kia đấy, chủ yếu dùng cho con trai mang theo đến ký túc xá trường học ăn đấy. Phiến thịt tốt, cũng không mặn lắm.

"Vô cùng tốt, cha cảm thấy cả người đều là sức mạnh!"

Cha Du đứng lên mở rộng tay chân, trên mặt nổi lên hồng nhuận phơn phớt: "Cha rất muốn chạy vào vòng."

Du Hành dở khóc dở cười khuyên ông: "Đêm hôm khuya khoắt không được đi, đi ngủ thôi."

"Cha không mệt, không muốn ngủ, Nguyệt Hương, bà đi ngủ đi."

Mẹ Du bị cha Du hù chết, lo lắng muốn chết! Nào dám ngủ! Nhưng nghe con trai nói: "Mẹ đi ngủ đi, con đến bồi cha."

"Con không ngủ?"

"Còn chưa mệt lắm, mẹ nhanh đi ngủ đi."

Du Hành lôi kéo cha Du đi đến phòng khách, trước nhìn nhìn Thôi Nam —— anh ấy được sắp xếp nằm trên ghế sa lon lớn trong phòng khách, còn chưa tỉnh lại.

"Cha, cha cẩn thận nói cho con biết, tình huống bây giờ thân thể của cha thế nào."

Cha Du nghĩ nghĩ: "Cha cảm thấy bây giờ thân thể có rất nhiều sức lực, như ăn hết Đại Lực Kim Cương hoàn? Đầu không choáng váng, não không trướng đau, vừa ăn no bụng vô cùng thoải mái. Vù vù vù... Cảm giác ——" ông thở, ngón tay vươn ra rồi thu hồi, lúc siết chặt tay thành nắm đấm, các đốt ngón tay đều vang lên răn rắc.

Ông là một người có tính cách ôn hòa, nhưng bây giờ lại có một loại dục vọng muốn tấn công, dường như chỉ cần tấn công, mới có thể phát tán vô số sức mạnh bên trong cơ thể mình.

"Cha!" Du Hành bắt lấy tay ông, ngăn cản ông dùng nắm đấm nện lên đầu mình: "Làm sao vậy? Đau đầu?"

Dưới ánh nến, vẻ mặt đầy lo lắng của con trai làm lý trí cha Du bình tĩnh trở lại. Ông sợ con trai lo lắng, vì vậy lắc đầu: "Cha không sao, con không cần ở cùng cha, tự mình đi ngủ đi."

Ông muốn tự mình nghiên cứu một chút, trên người mình rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì.

Du Hành không chịu: "Hai cha con chúng ta vật tay đi, không phải cha nói sức mạnh của cha không có chỗ phát tác sao?"

"Cha vật gãy tay con thì làm sao bây giờ?" Cha Du lo lắng lắm, bản thân con trai yếu gà, bình thường ngồi xuống đều dính chặt vào ghế, chết sống không chịu hoạt động gì cả. Ông thật sự cảm thấy sức mạnh của mình vô cùng dồi dào, sợ rằng bẻ gãy tay con trai mình mất.

"Làm gãy tay con tối đa bà Khâu quất cha, cha sợ cái gì?" Du Hành vui đùa nói một câu, lôi kéo cha Du ngồi xuống: "Mau tới!" Anh dẫn đầu đưa tay ra.

"Vậy được rồi, cha sẽ cẩn thận." Ý tốt của con trai, làm sao ông không nhìn ra?

Vì vậy hai cha con bắt đầu vật tay.
Nhấn Mở Bình Luận