Chương 39
Nhưng mặc cho lão phu nhân có gào khóc thế nào, Diệp Vấn cũng không mảy may suy chuyển.
Tình cảm mẹ con của hắn và bà ta đã sớm bị sự toan tính và cay nghiệt của bà ta trong những năm nay mài mòn hết.
Đợi cho lão phu nhân khóc đến khản giọng, Diệp Vấn mới bước đến gần, quỳ xuống dập đầu ba cái, nói: “Mẫu thân, năm xưa ta vì chữ “hiếu”
mà làm ra chuyện có lỗi với Lan nhi, nay Lan nhi đã mất, Tình Nhi là đứa con duy nhất giữa ta với nàng, dù có chết thì ta cũng sẽ không để người khác làm tổn hại đến con bé.”
Lão phu nhân giật mình, chỉ biết ngơ ngác ngôi đó cho đến khi bóng dáng của Diệp Vấn khuất dân.
Trong giây phút ấy dường như bà ta đã vĩnh viễn mất đi đứa con này.
Đào di nương trốn ở một bên nghe lén cũng vô cùng khiếp sợ, càng nhiều hơn là đố kỵ đến vặn vẹo, Diệp Vấn thực sự muốn tách khỏi Diệp phủ? Dẫn một mình Diệp Vãn Tình đi theo? Thế thì nàng ta và con trai của nàng ta thì sao?!! Hiển nhiên là Diệp Vấn không muốn dẫn bọn họ theo, mà nàng ta cũng không muốn tách khỏi Diệp phủ.
Nàng ta trăm phương nghìn kế hãm hại, cuối cùng cũng trừ khử được ả đàn bà Vương Lan đó.
Ban đầu Đào di nương định sẽ cố gắng chăm sóc Diệp Vấn, nhân cơ hội lấp vào chỗ trống của Vương Lan trong lòng ông ta, nàng ta đã đợi mười mấy năm, đợi thêm vài năm nữa cũng không là gì cả.
Nhưng điều mà nàng ta không ngờ đến là, Diệp Vấn lại có thể vì Diệp Vãn Tình mà làm đến mức này! Thậm chí không màng đến cả bản thân.
Trong lòng Đào di nương đau đớn cuồng loạn, tim gan phèo phổi bị ngọn lửa thù hận đốt cháy, nàng ta hận, hận đến phát điên! Suốt bao nhiêu năm qua sự đố kỵ đó đã chuyển thành thù hận.
Chiếc khăn lụa trong tay bị Đào di nương xé rách, một cơn gió mạnh thổi qua, như thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng nàng ta, càng khiến cho nó bùng cháy dữ dội.
Đã đến mức này thì nàng ta không thể bỏ qua cho Diệp Vãn Tình được nữa, tất cả liên quan đến ả đàn bà Vương Lan kia đều phải chết! Đều phải chết! Chết rồi thì Diệp Vấn chỉ còn lại mình nàng ta, cùng với Dương nhi nữa, ba người bọn họ mới chính là một gia đình! Đào di nương che giấu đi nụ cười điên loạn của mình, ném chiếc khăn lụa rách tươm đi, chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt rôi bước vào phòng.
Lão phu nhân vẫn đang thừ người ngồi đó.
Đào di nương bước đến, nhặt quải trượng của bà ta lên, đỡ bà ta đứng dậy ngồi lên ghế.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!