“Ma tâm là một dạng sức mạnh đặc thù nhỉ?”
Genju nói, chất giọng trầm ấm của ông khiến cho Hàn Tư Không có chút giật mình.
“À vâng, ngài vẫn ở đây?”
Cậu xoay người và thấy Genju đang đứng khá gần mình, ngay cả mùi hương của ông cũng không hề phát ra một chút nào. Đó là lý do mà cậu không thể cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào cả, dù bằng giác quan hay khí tức.
“Ta chỉ đi một vòng ngắm nhìn Nhân giới mà thôi, cũng gặp được một vài người quen.”
“Người quen? Có cả những người Eilrine khác đang tại đây sao?”
Hàn Tư Không có chút lo lắng, cậu từng gặp gỡ Tiên Tử Đoàn chủ Tomori trước đây, thật sự là đẳng cấp sức mạnh của Eilrine nằm ở một tầm cao khác so với Nhân giới.
Khoảng cách rất rõ ràng.
“Không cần lo lắng.”
Genju chỉ nói chậm rãi, ông ngước nhìn xung quanh với ánh mắt thưởng thức.
“Lauriel sẽ phải trở về Eilrine để có thể được an toàn, ta tin rằng cậu cũng có vài câu hỏi dành cho ta, nhỉ?”
Ông hướng tay mình về một bờ đá lớn, cả hai người đều đồng loạt bước đến đó và ngồi xuống.
Hàn Tư Không có chút ngập ngừng trong giây lát, nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi.
“Cô ấy nói rằng bản thân mình vẫn chưa đủ sức mạnh để có thể chống chịu lại môi trường ở Eilrine, vậy thì ngài vẫn sẽ tìm cách đưa cô ấy trở về sao?”
“Đó không phải vấn đề.”
Genju lấy từ hư không ra một ấm trà nhỏ và hai chiếc tách bằng sứ trắng, ông rót nhẹ một ít trà và đưa tách cho Hàn Tư Không.
Cậu nhận lấy và cúi đầu nhẹ để cảm ơn, hơi ấm của chiếc tách lan tỏa trên bàn tay.
Hàn Tư Không đưa vào miệng và dự định uống một hơi, nhưng Genju lại đưa tay chặn lại hành động đó của cậu.
“Một chiến binh sao lại có thể dễ dàng mất cảnh giác như thế?”
Ông cười cười, và nhìn cậu.
“Ngài nói là?”
“Đây là lần thứ hai ta gặp nhau, cậu thậm chí còn chẳng thể khẳng định được ta đối với cậu cảm thấy thế nào. Nhưng lại dễ dàng tin tưởng ta đến thế?”
Genju đặt tách trà trên tay Hàn Tư Không xuống và rót thêm một lần nước nữa.
“Nếu ngài muốn giết ta thì đâu cần đến tiểu xảo để làm gì đâu chứ?”
Hàn Tư Không cười nhẹ, cậu cầm nhanh tách trà và uống cạn.
“Không chỉ có giết chóc và sống sót đâu chiến binh à, có nhiều thứ từ cậu mà người khác có thể khai thác hơn cậu tưởng đấy.”
Genju cũng nhấp nhẹ một ngụm trà nóng, ông gật nhẹ đầu và tiếp lời.
“Đừng để sự bất cẩn trở thành thói quen.”
Đôi mắt đen nhánh nhìn lướt qua Hàn Tư Không một nhịp, cậu bỗng có chút khẩn trương và gương mặt cũng không tự chủ cười nhẹ một tiếng.
“Kẻ tàn phế như ta, ngài còn trông mong gì vào giá trị bản thân cơ chứ?”
Cậu vuốt nhẹ phần vai phải, thật lòng mà nói, tình cảnh hiện tại của Hàn Tư Không hoàn toàn thê thảm như thế.
Mất đi tay phải, tu vi cũng hoàn toàn bị đình trệ. Bản thân lại còn mất đi mục tiêu để tiến bước, không người thân, cũng không còn nhà để về.
Một chỗ nào đó trong tâm trí cậu nhớ về Tịnh Y, nhưng con bé đó có lẽ sẽ an toàn và hạnh phúc hơn khi không có cậu ở bên.
Dù sao thì Hàn Tư Không toàn tìm đến những phiền toái cơ mà.
“Ngươi tàn phế sao? Cơ thể hay tâm trí ngươi tàn phế?”
Trái lại với biểu cảm có phần sầu não của Hàn Tư Không, Genju lại tỏ ra rất nhẹ nhàng thoải mái. Với ánh mắt như thể đã nhìn thấy mọi sự việc đau buồn trên thế giới này, ông nhìn vào cậu.
“Và trà cũng cần phải chậm rãi thưởng thức chứ không thể uống như một loại nước giải khát giống thế được.”
“V-Vậy sao...”
Hàn Tư Không có chút lúng túng, Genju đang hành động giống như các thành viên hoàng gia trước đây mà cậu từng diện kiến, mặc dù ông có khoảng cách thân thiện hơn rất nhiều so với họ. Nhưng cũng hoàn toàn là phong thái vương giả, khác hẳn với cậu.
“Về việc Lauriel sẽ phải trở về thế nào, ta sẽ có cách giải quyết. Chỉ cần con bé đồng ý trở về, nơi đó vẫn sẽ là nhà.”
Genju rót thêm vào ly một ít trà, ông nhìn ngắm quang cảnh rừng rậm và tận hưởng cơn gió mát thổi qua.
Cả Hàn Tư Không và Genju đều chậm rãi thưởng thức trà nóng và ngắm nhìn cảnh rừng, sau vài phút trôi qua thì Hàn Tư Không cũng bắt đầu có chút cảm giác bồn chồn.
“Cậu thích con bé, đúng không?”
Genju nhận ra sự bồn chồn của Hàn Tư Không và đưa ra một câu hỏi cho cậu.
“Vâng, có thể nói là như vậy.”
“Hẳn là như thế?”
Rót thêm một tách trà mới, Genju nâng nhẹ lên môi và nhấp một ngụm nhỏ.
Ông nói như thể mọi thứ rất bình thường, tựa hồ mọi việc đối với ông chỉ như quan cảnh để nhìn ngắm mà thôi.
“Ngài trông như không thật lòng để tâm tới?”
Hàn Tư Không tỏ ra thắc mắc, dù sao thì cậu cũng thuộc dạng người khá thật lòng nên sẽ không thích xu nịnh hay tỏ vẻ.
Câu hỏi đưa ra nhưng lại chẳng có hồi đáp, Genju nhìn trời vài giây ngắn ngủi và mỉm cười nhẹ.
Ông nhìn Hàn Tư Không trong chốc lát, một cơn gió nhẹ thổi qua và thân ảnh Genju đã xuất hiện ở một nơi cách đó không xa.
Quay lưng lại với cậu, Genju chắp tay sau lưng và bước đi chậm rãi.
Nhưng mỗi bước chân của ông lại như thể dịch chuyển cả cơ thể đi hàng trăm mét, chưa đến bốn bước là Genju đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Hàn Tư Không.