“Xin lỗi.”
Âm thanh có phần thê lương và mệt mỏi, cảm giác như một tiếng đàn buồn bã của bài hát chứa đựng toàn bộ là tuyệt vọng.
Lâm Uyển Nhi ngồi đó, nàng thẫn thờ và dựa đầu vào hai gối.
Thân thể ro rút lại như một cô bé đang sợ hãi tất cả mọi thứ, nàng nhắm chặt hai mắt và cái miệng nhỏ không ngừng lay động.
“Xin lỗi...”
Nàng siết chặt hai tay vào nhau, một cảm giác khó chịu dâng trào và âm thanh rên rỉ đau đớn dần xuất hiện.
“Xin lỗi...”
Lâm Uyển Nhi giơ hai bàn tay lên trước mặt mình và nhìn chằm chằm vào chúng, đôi bàn tay thon gọn trắng ngọc như tranh vẽ. “Hoàn hảo” là hai từ thích hợp nhất để dành tặng cho đôi bàn tay của nàng.
Nhưng...
Lâm Uyển Nhi đặt tay lên mặt mình, nàng dùng sức cào mạnh vào gương mặt láng mịn mềm mại kia.
Tịch! Tịch! Tịch!
Tiếng máu chảy lã chã trên sàn gạch, gương mặt Lâm Uyển Nhi bị nàng cào rách thành nhiều vết dài khủng khiếp.
Nàng có đau không?
Có! Nhưng nếu đau thì tại sao lại làm thế?
Vì đây là hình phạt, Lâm Uyển Nhi đang tự phạt bản thân mình. Nàng ngước mặt lên và nhìn vào chiếc gương lớn ở phía đối diện.
Trong gương là một người con gái rất đẹp, mái tóc được lai giữa màu đỏ và đen trộn lẫn lại với nhau. Đôi mắt cũng như thể tỏa sáng rực rỡ, con mắt trái màu vàng kim và mắt phải là một màu xanh dương như ngọc thạch. Gương mặt cân đối hoàn mỹ, làn da sáng mịn nhưng giờ đây lại chỉ toàn vết máu.
Váy dài mỏng màu trắng sữa ngang vai, Lâm Uyển Nhi trông như một vị thiên thần đang mắc kẹt vào vũng lầy nhân gian.
Đôi bàn tay của nàng dính đầy máu, nhưng chúng đang từ từ biến mất.
Các vết thương dài ngoằng và sâu đến tận thịt cũng đang lấy một tốc độ khủng khiếp để lành lại.
Gương mặt được bao trùm bởi vết cào cấu cũng đã hoàn toàn biến mất, sự xinh đẹp vốn có cũng đã trở về như lúc ban đầu.
“Lại nữa...”
Lâm Uyển Nhi biết rõ mình đang gặp phải chuyện gì, những cảm nhận từ sâu bên trong linh hồn đã cho nàng câu trả lời cho tất cả mọi chuyện.
[Đặc Ân – Tận Tử: Điểm cuối của sinh mạng không phải là cái chết]
Sức mạnh Đặc Ân hiện tại đã kích hoạt, nó sẽ chữa lành toàn bộ các vết thương của Lâm Uyển Nhi, và kể cả nàng có phải chết đi... Đặc Ân vẫn sẽ kéo nàng trở lại thế giới này một lần nữa.
Nhưng nếu chỉ đơn giản là sự bất tử như thế thì Lâm Uyển Nhi không cần phải tuyệt vọng đến mức tự hối lỗi. Nàng cũng không cần phải gào thét và giam mình không gian phòng nhỏ và tự hành hạ bản thân đến vậy.
Tận Tử lấy sinh mệnh của người khác để duy trì sinh mệnh của nàng.
Đúng vậy! Lâm Uyển Nhi vẫn sẽ chết đi, nhưng một sinh mệnh khác, một sinh mệnh vẫn đang khoẻ mạnh và hạnh phúc sẽ được sử dụng như nguồn năng lượng dự phòng cho nàng. Chỉ cần Lâm Uyển Nhi chết đi, mọi người có liên kết về mặt cảm xúc với nàng đều có khả năng phải hi sinh cuộc đời để cho nàng sức sống mới.
Nói một cách đơn giản: Mỗi khi Lâm Uyển Nhi chết, linh hồn của những người có cảm xúc dù là tiêu cực hay tích cực dành cho nàng đều sẽ trở thành tế phẩm để nàng tái sinh. Mỗi lần nàng chết đi hoặc bị thương nặng thì Đặc Ân sẽ kích hoạt và ít nhất một người sẽ phải chết.
Và cái chết đó, sự tra tấn linh hồn của người đó sẽ diễn ra bên trong tâm trí Lâm Uyển Nhi.
Nàng đã nhìn thấy nó, thành viên Lâm gia đã bị hiến tế cho nàng sống lại.
Họ phẫn nộ, đau khổ, họ kêu gào mong muốn được giải thoát. Nhưng sẽ chẳng có ai giải thoát bọn họ, chẳng có ai giang tay giải trừ sự đau đớn tận linh hồn mà cả Lâm Uyển Nhi và những người đó phải chịu.
Đôi mắt của nàng hướng về phía cửa gian phòng, một cô hầu gái đang nằm im trên mặt đất với con dao nhọn trong tay.
Cô ta là một sát thủ được ai đó cử đến để giết Lâm Uyển Nhi, nhưng thậm chí việc bước qua cánh cửa căn phòng của nàng cũng là việc không thể.
Cấm chế của Nhất Thượng Long Genju đã bao bọc hoàn toàn lấy khu vực này, Lâm Uyển Nhi rất biết ơn điều đó, nàng chỉ cần một mình.
Không cần bất cứ ai chết vì nàng nữa.
Nếu nàng không chết đi, họ sẽ không trở thành tế phẩm.
Họ vẫn sẽ sống sót.
Đáng lẽ nó phải như vậy, nhưng Đặc Ân này không chỉ cho nàng bất tử. Nó còn cho một khả năng tăng cường tu vi nhanh chóng mà không có ai có thể cản được.
Linh hồn sẽ được sử dụng như chất bổ để đề thăng thực lực như một cách tu luyện thụ động, Lâm Uyển Nhi chẳng cần làm gì mà tu vi của nàng cứ liên tục tăng tiến, cho đến khi không còn ai có cảm xúc dành cho nàng nữa.
Cho đến lúc đó, nó sẽ tạm thời dừng lại.
“Tư Không... huynh đã quên Uyển Nhi chưa?”
Nàng lẩm bẩm trong miệng, lý trí muốn người đàn ông ấy quên đi mình là ai, quên đi những cảm xúc trước đây của hai người. Chỉ cần Hàn Tư Không quên đi nàng, cuộc sống vẫn sẽ chào đón huynh ấy.
Nhưng con tim nàng lại ghét điều đó, cảm giác bị quên lãng thậm chí còn đau đớn chẳng kém gì chết đi. Cảm xúc là điều không thể kiểm soát, nhưng chúng ta có thể quên đi.
“Cha...”
“Hức!”
Lâm Uyển Nhi với đôi mắt ngấn đầy nước mắt, nàng vẫn còn nhớ lúc cha gặp nàng trong tiềm thức khi xưa.
Cha đã bị Tôn Khả Khả chém giết, nhưng ngay cả sau khi chết, ông vẫn phải bị Lâm Uyển Nhi hấp thu và tái sinh. Lần cuối hai cha con gặp nhau đã diễn ra vào tận lúc nàng bất tỉnh phía dưới vực sâu.
Nhưng nàng đã quên đi, chỉ đến gần đây thì trí nhớ đã khôi phục.
Cha đã mỉm cười với nàng, ánh mắt dịu dàng cùng tiếng cười sảng khoái của ông khi biết rõ ông đã cứu sống con gái mình như thế nào.
Và linh hồn của ông bị giày xéo, tan biến thành hư vô.
Nụ cười vẫn ở đó.
Nó vẫn dành cho nàng.
“Vì ta là cha của con.”
...
“Ta. Đã. Nói. Là. Đường. Này. Không. Đi. Được.”
Tử Nghiên trừng trừng mắt nhìn Hàn Tư Không, nàng giấu hơi thở dài vào trong lòng và xoay người bước đi.
Hàn Tư Không đã dẫn đường cả hai lạc lối ít nhất là mười sáu lần, chỉ trong một ngày duy nhất. Tại sao điều này có thể xảy ra?
Cậu biết điểm đến ở đâu, nhưng không biết rõ cần phải đi đường nào để đến đó cả.
Và đó là lý do mà cả cậu và Tử Nghiên cứ đâm đầu vào những cung đường cụt và không có lối đi tiếp. Chuyện này có thể sẽ trở thành một thói quen mất thôi.
[Nhiệm vụ phụ:Thu thập Linh Hoả Kim Sí Điểu – Khoảng cách: 6812 mét]
“Ahhhhhhh!!!!”
“Chỉ đường chi tiết một chút thì chết à?”
Hét lớn trong lòng, Hàn Tư Không có chút cảm giác khó chịu và nôn nao. Có khi nào đang ở trong đây mà ma pháp của Angell lại hết tác dụng không?
Thế thì cậu sẽ thảm lắm, còn Tử Nghiên bên cạnh nữa. Lúc đó có rất nhiều khả năng cậu sẽ tạo ra tiếng động và gây bất lợi cho nàng.
Và điều đó thật tệ.
Tử Nghiên chậm rãi bước đi phía trước Hàn Tư Không, cậu không khỏi hướng ánh nhìn vào mái tóc xám tro của nàng.
Thật đẹp.
Do chiều cao của hai người có khoảng cách chênh lệch cũng khá lớn, cụ thể thì Hàn Tư Không cao 1m93 và Tử Nghiên chỉ có khoảng 1m6 mà thôi. Nên nàng mỗi lần muốn nói chuyện với cậu đều phải ngước nhìn khá lâu.
“Mình còn bao nhiêu thời gian nhiệm vụ?”
Hàn Tư Không hỏi trong lòng, ngay lập tức một bảng thông báo xuất hiện trước mặt cậu.
[Nhiệm vụ phụ: Thu thập Linh Hoả Kim Sí Điểu – Thời gian: 35 ngày]
“Cũng còn đến một tháng.”
“Thời gian này có liên quan gì đến lớp hào quang bảo vệ của Angell không nhỉ?”
Hàn Tư Không đã có những suy nghĩ như thế từ ngày đầu tiên nhiệm vụ bắt đầu, tại sao lại có thời hạn cho loại nhiệm vụ này, và tại sao Angell lại nói là không cần lo lắng về thời gian? Nhiều khi cô nàng đó lại quên mất và lớp bảo hộ duy nhất này của cậu sẽ tan biến vào một ngày không xa.
Sinh tử nằm gọn trong tay người khác, quả là một cảm giác không dễ chịu.
“Cũng may Tứ Thượng Long Angell không có nhiều ác cảm với nhân loại cho lắm, chỉ thích đùa một tí mà thôi. Ít ra cũng coi như là có điểm tốt.”
Suy nghĩ một cách đơn giản thì là như thế, nhưng việc này quy chung lại vẫn là khổ cực Tử Nghiên mà thôi. Nàng cơ bản là không cần phải giúp đỡ cậu, chỉ vì cả hai có quan hệ khá thân nên mới có chuyến hành trình này.
Cộp!
Hàn Tư Không đập đầu vào một phần rễ cây nằm phía cao, cậu nhíu mắt và cơ thể ngay lập tức trở nên căng cứng.
“Không ổn!”
Hét lên trong lòng, Hàn Tư Không cúi nhanh đầu xuống và một chiếc bóng bén nhọn như dao găm sượt nhẹ qua tóc cậu.
Không có âm thanh dao động, cũng không có bất kỳ lời cảnh báo nào.
Chỉ đơn giản là một vết chém thẳng từ phía sau nhắm vào đầu cậu, cụ thể là nơi đã phát ra thanh âm va chạm kia.
Hàn Tư Không chậm rãi đưa mắt nhìn về phía cái bóng nhọn, cậu lần theo và nhìn thấy một thân thể khổng lồ đang ẩn mình phía sau màn sương. Nó vươn cánh tay ở một cự ly xa đến khó tin, và nhanh vượt mức có thể phản ứng.
Cậu né được không phải là do phản xạ của mình, là phán đoán tình huống.
Hàn Tư Không dự cảm được và tâm trí như kêu gào cậu tránh né.
“Thật may là mình không có hét lên hay tim đập quá nhanh.”
Phía trước thì Tử Nghiên vẫn đang di chuyển một cách chậm chạp, do Hàn Tư Không tránh né cái bóng kia khá nhanh và không phát ra bất kỳ âm thanh nào nên Tử Nghiên về cơ bản là không hề biết đến. Thậm chí nàng vì quá tập trung mà chẳng thể nghe được tiếng va chạm ban đầu của cậu.
“Lúc tập trung, cũng trông thật đáng yêu nhỉ?”
Cười vui vẻ một chút, Hàn Tư Không lắc mình đứng dậy và tiếp tục bước theo nàng. Cậu không quên lâu lâu nhìn vào bảng khoảng cách nhiệm vụ, dù rằng không thể hoàn toàn tin tưởng cái hệ thống này, nhưng ít ra dùng nó vào thời điểm hiện tại cũng không coi như sẽ mất mát cái gì quá lớn cả.
Cứ thế tiến bước, cả hai người di chuyển trong hơn một ngày và đôi chân đồng thời dừng lại.
[Nhiệm vụ phụ: Thu thập Linh Hoả Kim Sí Điểu – Khoảng cách: 10 mét]
“Đến rồi.”
“Nó vẫn chẳng có gì khác mấy cung đường kia cả.”
Quang cảnh xung quanh chẳng khác gì lúc vừa mới bước vào cả, toàn bộ khu rừng này đều có chung một loại cảnh vật như nhau. Vì thế nên Hàn Tư Không mới dễ lạc đường và di chuyển sai lầm đến thế.