“Những kẻ này? Tôn gia?”
Hàn Tư Không giấu bản thân mình sau một lùm cây dày đặc, cậu hạ thấp người xuống gần mặt đất và bắt đầu quan sát.
Có khoảng năm tên với trang phục không giống nhau, có vẻ như là một đội nhóm không xuất thân cùng một gia tộc hay tông môn chung.
Cậu dĩ nhiên không tin vào điều đó, bọn người này chỉ ở đây và luôn luôn cảnh giác xung quanh tựa hồ đang canh chừng gì đó. Và đây cũng là đoạn đường dẫn thẳng đến Lâm gia. Chỉ có thể là những người thuộc Tôn gia đã bố trí ở đây để có thể bắt được những người thuộc Lâm gia đã vô tình sống sót.
Bọn chúng không mặc đồng phục chắc hẳn là để tránh bị phát hiện là thuộc thế lực nào, nhưng việc canh giữ tại đây lại hoàn toàn chứng minh điều ngược lại.
Nhưng cũng chỉ những ai biết về trận chiến của Tôn gia và Lâm gia mới có thể đoán được đến việc này, những kẻ ngoài cuộc về cơ bản là chẳng thể nghĩ đến.
“Giờ thì, khó rồi.”
Những kẻ này đều che giấu đi khí tức của bản thân và ẩn nấp rất tài tình, Hàn Tư Không chỉ vô tình cảm nhận được sự kỳ lạ của không khí nơi đây rồi mới phát hiện ra được. Và do cậu có tu vi cũng không thấp, ít nhất là khi so với những kẻ ở đây.
Bọn chúng đều là Chi nhân cảnh, có một vài tên Tâm nhân ở khoảng cách xa hơn. Nhưng nếu bên này xảy ra chiến đấu thì chắc chắn chúng sẽ phát hiện ngay.
Hàn Tư Không với tu vi Trí nhân đỉnh phong về cơ bản là không thua ngay cả khi phải một đánh mười, điều kiện là tu vi không hơn cậu. Nhưng nếu được thì Hàn Tư Không muốn tránh chiến đấu, có rất nhiều khả năng sự lộ diện của cậu sẽ mang đến những phiền toái lớn hơn rất nhiều.
Lần này, khó thật rồi.
Kẻ thù có quân số và tổng lực chiến hơn hẳn cậu, còn có những kẻ đầu não đã sống qua mấy đời người. Hàn Tư Không sẽ không thể chiến thắng nếu đi theo một chiến thuật bình thường, vì cậu chỉ có một mình.
Hỗn Độn Chân Tâm!
Chớp mắt nhẹ nhàng, Hàn Tư Không nhìn thấy hắc tinh khổng lồ trước mắt mình. Cậu đã có thể tiến vào Tâm niệm của mình với tốc độ rất nhanh. Nhưng kiểm soát nó thì vẫn chưa thể.
Nếu được thì Hàn Tư Không muốn sử dụng hắc tinh để chiến đấu, Hỗn Độn Chân Tâm là một thứ quá nguy hiểm, nhưng cũng rất mạnh mẽ. Nó sẽ là con bài tẩy mạnh nhất mà cậu có, chỉ cần có thể tìm được cách kích hoạt khả năng thôn phệ của Hỗn Độn Chân Tâm một cách chủ động như thời điểm cậu đã làm khi còn ở Serbia.
So với nguyên bản Hỗn Độn Chân Tâm thì hắc tinh được trích xuất từ nó có vẻ dễ điều khiển hơn, và cũng yếu hơn rất nhiều.
Nhưng nó có một kỹ năng rất hữu ích – Dịch chuyển.
Hắc tinh!
Hàn Tư Không tạo nhanh cánh tay phải của mình bằng Hỗn Độn Chi Thể và một hắc tinh nhỏ bằng quả táo đang lơ lửng giữa lòng bàn tay đen tuyền ấy.
Cậu cần phải sử dụng thứ này để hấp thu Linh Hoả ra khỏi Hỗn Độn Chân Tâm, nếu không thì sẽ xảy ra tình trạng bạo phát. Và nó dường như không hề dễ chịu chút nào cả.
“Nếu hiện tại mình tiếp hành hấp thu Linh Hoả ngay tại tâm niệm thì có vấn đề gì xảy ra nơi thế giới thực không nhỉ?”
[Thông tin: Không vấn đề, cơ thể vật chất của chủ nhân đang tồn tại ngay đây]
“Hả?”
Hàn Tư Không dùng hai tay sờ khắp cơ thể mình, cậu hoàn toàn cảm nhận được nhiệt độ và cơ thể rắn chắc của mình.
“Là thật, trước giờ mình vẫn luôn dùng cả cơ thể để du nhập tâm niệm hay sao?”
[Thông tin: Chỉ khi kích hoạt Hỗn Độn Chi Thể, toàn bộ cơ thể sẽ chuyển hoá vào vùng Hỗn Độn Chân Tâm]
“Thôi kệ, sao cũng được.”
Chỉ cần có thể thuận lợi hấp thu Linh Hoả ngay lúc này là được, để quá lâu có khả năng sẽ dẫn đến nguy cơ bạo phát càng cao.
Hắc tinh không ngừng hấp thu mọi thứ xung quanh, ánh sáng bao quanh lấy quả cầu đen đặc một màu và không gian xung quanh nó cũng méo mó thành một vùng cấm địa.
Phải dùng thứ này để hấp thu Linh Hoả ra khỏi Hỗn Độn Chi Thể của cậu, vẫn là cách mà Hàn Tư Không đã từng dùng để hấp thu năng lượng tự nhiên dư thừa của Diệu Thần. Chỉ khác một điều, lần này, người cần được chữa trị là chính cậu.
Hàn Tư Không rõ ràng cảm nhận được độ khó của việc này, tách riêng một thứ vô hình ra khỏi một thứ khác là màn đen thăm thẳm không vướng chút ánh sáng.
Đôi mắt hoá thành một màu đen, Hàn Tư Không di chuyển hắc tinh lên trước mặt mình và bắt đầu vận sức vào tay phải.
Ngọn lửa đen bừng mạnh lên, toàn bộ cánh tay được tạo từ Hỗn Độn Chi Thể gần như trở thành một ngọn đuốc cực lớn.
“Ngươi không thấy kỳ lạ sao?”
Trước mắt Hàn Tư Không xuất hiện một hình bóng, dáng người tương đồng với cậu. Nhưng giờ đây hắn đã có thêm cánh tay phải và đôi mắt cũng sáng hơn hẳn lúc đầu.
“...”
Cậu đang cố tập trung nên không muốn đáp trả cái bóng trước mắt mình, nó cứ như là hiện thân của cậu tại tâm niệm vậy. Có thể nó chính là hình dáng con người của Hỗn Độn Chân Tâm.
“Thời điểm ngươi đang ở đây, ta sẽ ở ngoài đó.”
“Ngoài đó?”
Không thể!
Cơ thể thật của Hàn Tư Không đang hiện diện trong tâm niệm, vì thế nên cái bóng này sẽ thay thế cơ thể thật của cậu ngoài thế giới thực sao?
[Thông tin: Đúng]
“Thì ra là thế!”
Câu hỏi đã được giải đáp, vì sao mà cậu có thể xuất hiện trong chính tâm thức của mình bằng cơ thể vật chất. Là bởi vì bản thân hỗn độn đã thay thế ra bên ngoài.
Như thế thì rõ ràng là không an toàn, có nhiều khả năng Hàn Tư Không sẽ bị phát hiện và bị tấn công trong lúc này. Khi cậu ở đây thì toàn bộ thông tin từ bên ngoài dường như không thể xen vào được.
“Chúng ta là một thể, sẽ không sao cả.”
Cái bóng nói, sự hiện diện của nó từ từ mờ nhạt đi và hoàn toàn biến mất chỉ sau vài giây ngắn ngủi.
Linh Hoả xảy ra dị động, một sức nóng khủng khiếp khiến cánh tay phải của Hàn Tư Không cảm nhận được đau đớn, cậu lần nữa tập trung sự chú ý vào hắc tinh và bắt đầu lại việc hấp thu.
Hắc tinh càng xoay mạnh hơn thì cảm giác nơi tay Hàn Tư Không càng đau đớn, cảm giác như thể toàn bộ cánh tay đang bị nghiền xé từ mọi hướng. Ngay sau đó là cảm giác bỏng rát không khác gì việc đưa toàn bộ cơ thể vào một bể nham thạch nóng chảy.
“Khặc!”
Hàn Tư Không nôn ra một ngụm máu đen kịt, cậu cảm giác được đôi mắt của mình nặng trĩu và toàn cơ thể mất sức theo cấp số nhân. Chỉ cần hô hấp cũng khiến toàn cõi linh hồn rên lên đau đớn.
Não bộ cậu truyền lên một sự mệt mỏi, dòng suy nghĩ bị cắt đứt và Hàn Tư Không dần dần có cảm giác mơ hồ.
Cánh tay đã mất đi toàn bộ cảm giác, cơ thể cũng chẳng thể truyền đến bất cứ xúc cảm nào.
Tâm trí chỉ còn là một màu đen, Hàn Tư Không mở và khép miệng mình liên tục. Cậu nhìn chằm chằm vào hắc tinh đang tiến lại gần mình.
[Thông tin: Trí nhân đỉnh phong không thể đột phá, chủ nhân cần hoàn thiện trí lực của bản thân để đột phá]
Hàn Tư Không nghiêng người và toàn bộ cơ thể ngã đổ xuống không gian bên dưới, màn đêm không ánh sáng dần dần bao trọn và nuốt chửng cậu.
...
Xoẹt!
Bàn tay nắm chặt, bóng đen bước lùi vài bước và thân thể dịch chuyển về phía sau hàng nghìn mét.
Bóng đen này cũng chính là bản thể mang hình dáng con người của Hỗn Độn Chân Tâm.
Tuy là bản thay thế của Hàn Tư Không ở thế giới thực, nhưng bóng đen cũng không mang hình dáng của một con người hoàn chỉnh. Nó không có mặt mũi rõ ràng, cơ thể cũng chỉ được tạo thành từ một màu đen bập bùng như ngọn lửa.
Đôi mắt phát sáng là điểm nhấn duy nhất của nó.
Èo! Èo! Èo!
Âm thanh như tiếng gió thổi xuyên qua các tán cây vang vọng lên, bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống ngọn cây mềm yếu mà chẳng khiến chiếc lá dưới chân có một chút biến dạng nào.
“Ngươi là bản thể Hỗn Độn Chân Tâm?”
Một giọng nói trong vắt phát ra từ phía sau bóng đen, nó cảm nhận một thứ gì đó vừa nắm chặt vào cơ thể mình.
“...”
Bóng đen im lặng, đôi mắt phát sáng hướng về cội nguồn của giọng nói kia.
Một cô gái với mái tóc tím ngang vai, váy ngắn và đôi mắt cũng mang một màu tím đặc trưng. Nhưng nơi đồng tử lại đang hiện hữu một chấm đen rất nhỏ, dù nhỏ nhưng bóng đen vẫn có thể chú ý và phát hiện ra.
“Ngươi không có ý thức, chỉ là một tồn tại thay thế bản thể thật của mình mà thôi. Điều này ngược lại có lợi ích khá nhiều cho ta.”
Giọng nói nữ tính ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một chất giọng trầm ấm của đàn ông vang lên.
Bóng đen không có phản ứng gì cả, việc nó không có ý thức mà chỉ đang hành động dựa theo bản năng của Hàn Tư Không là hoàn toàn chính xác. Dù sao thì Hàn Tư Không đang hoàn toàn mất khống chế đối với Hỗn Độn Chân Tâm của mình.
“Việc này cần khá nhiều thử nghiệm để có thể nắm rõ hơn.”
Âm giọng biến mất, chấm đen trong mắt cô gái cũng tiêu tán. Nàng lấy lại phong thái kiêu ngạo của mình và mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tiếp tục cố gắng, Hirio.”
Thân thể chìm dần vào hư không, màu tím váy áo cũng bị bầu trời xanh mát che lắp toàn bộ.