Đôi mắt của ngài Trần như toát ra một thứ ánh sáng khó tả, ông ta nói một cách rất tự tin: "Dưới phần mộ của bác Đình, còn có một ngôi mộ khác!"
Bác cả đã rất tức giận khi nghe điều này. Nói thẳng. Không thể nào. Không thể, làm thế nào điều này có thể xảy ra? Mảnh đất đó đã được một vị đạo trưởng xem qua, nếu có một ngôi mộ bên dưới, ông ấy không thể không nói với chúng tôi.
Ngài Trần cười chế nhạo khi nghe những lời của bác cả tôi nói. Nếu vị đạo trưởng mà ông đang nói đến có thể thấy một ngôi mộ dưới lòng đất thì cha của ông cũng không phải là cha của ông nữa.
Lần này, tôi và bác hai cũng bối rối trước những lời nói của ngài Trần. Bác hai của tôi hỏi, ông bạn à đừng úp úp mở mở nữa, nói thẳng ra đi.
Ngài Trần hút một điếu thuốc lá, không vội trả lời Bác hai của tôi, thay vào đó, ông ta chỉ vào quan tài trong nhà tang lễ và quay đầu lại hỏi tôi. Tiểu Thiên, cháu có biết ông ta làm nghề gì không? Tôi gật đầu nói, thợ nề.
Ngài Trần lại hỏi tôi vậy cháu hiểu những gì bác đang làm, phải không?
Tôi vốn dĩ định nói đến đạo sĩ. Nhưng nghĩ lại thì, phong cách của ngài Trần dường như không liên quan nhiều đến đạo sĩ, mặc dù ông ấy cũng mang theo tiền đồng và bùa hộ mệnh, nhưng tôi vẫn không nghĩ rằng ông ấy là đạo sĩ. Vì vậy, tôi lắc đầu và nói rằng tôi không biết.
Ngài Trần tự trả lời, ông ta nói: ”tôi là thợ đóng giày”.
Ông ta nói xong, tôi chợt nghĩ đến lời ông ta nói lúc trước kêu tôi đi đổi giày cho bố:” giày có trái phải, đường có âm dương, người âm đi đường âm, người dương đi đường dương, nếu như lạc đường, mau chóng quay đầu!”
Bác cả hơi bối rối nên hỏi: “ngài Trần có phải là thầy Phong thủy không?”
Ngài trần lắc đầu và nói: “tôi chỉ là một thợ đóng giày, chuyện lớn nhất trong cuộc đời tôi là làm giày, làm giày cho người âm và người dương việc này đã làm được hơn 30 năm rồi.”
Cả ba chúng tôi đều yên lặng lắng nghe ngài Trần nói mà không cắt ngang lời ông ta.
Ngài Trần nói tiếp: “Tiểu Thiên, cháu có còn nhớ chiếc giày bằng vải đen mà cha cháu đeo dưới chân khi bước ra khỏi quan tài không? Người âm có đường của người âm, người dương có đường của người dương, cha cháu đã bị chiếc giày đó dẫn đi nhầm đường và bước vào quan tài của ông cháu. Cũng may ông ấy chỉ đeo một chiếc giày, nếu đeo cả hai chiếc thì phiền lắm.”
Sau khi bố tôi gặp phải tai họa này, tôi vẫn còn ám ảnh nỗi sợ hãi, tự hỏi thằng nào đã cho cha tôi đi giày âm? Với suy nghĩ đó, tôi hỏi câu hỏi này.
Ngài Trần duỗi ngón tay chỉ chỉ trên mặt đất, trầm giọng nói, Người này bị huyệt của ông nội cháu đè lại.
Ngài Trần nói rằng: “Nó không can tâm khi bị phần mộ của ông nội cháu đè lên nhưng nó không thể làm gì ông nội cháu nên phải bắt đầu làm hại các cháu. Cháu vốn dĩ là mục tiêu của nó, nhưng khi ông của cháu bò ra và đứng cạnh giường của cháu, nó không còn cách nào khác là ra tay với ba của cháu.”
Đến lúc đó chúng tôi mới biết ông nội trèo ra khỏi nhà cũ không phải vì cố tình muốn hại gia đình chúng tôi mà vì ông dù có chết cũng sẽ quay lại bảo vệ con cháu.
Nếu đúng như vậy thì mọi thứ đều có lý. Tại sao ông nội lại nằm cạnh tôi khi ông ấy trở về thay vì bác cả và bác hai của tôi, tại sao ông nội lại gọi tôi chạy đi khi ông ấy quay lại, và tại sao ông nội lại đứng bên cạnh tôi sau khi tôi ngất đi, ông cụ làm tất cả chỉ vì muốn bảo vệ tôi.
Thật hổ thẹn khi trước đây tôi đã oán trách ông cụ, tôi trách ông không xuống đất đàng hoàng, không ngờ ông nội… Tôi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Vậy thì có chuyện gì với thợ nề Trần ?”
Bác hai của tôi xuất thân là một cảnh sát, và tôi đã suy nghĩ về vấn đề này trong lòng. Mặc dù ông ấy đã nói với dân làng rằng thợ nề Trần chết vì đau tim, nhưng thực ra bản thân ông ấy cũng không tin. Mặc dù dân làng không nói ra, nhưng họ đều họ đổ lỗi cho ông tôi về cái chết của thợ nề Trần, bác hai của tôi muốn trả lại sự trong sạch cho ông nội tôi.
Ngài Trần nhìn lướt qua linh đường của thợ nề Trần, sau đó tiếp tục nói: “ ông ấy là một thợ nề, xây nhà dương cho người sống và nhà âm cho người chết. Chỉ là mấy năm nay hắn đều xây nhà âm, khó có thể không nghĩ đến cái chết.”
Hơn nữa, hắn còn xúc phạm đến người đã khuất, nếu không phải có sự bảo vệ của bác Đình, anh ta đã chết ngay từ lần đầu tiên xuống sửa lại nhà cũ cho bác Đình.
Tôi liền hỏi ngài Trần: “Dưới phần mộ của ông nội cháu rốt cuộc là ai?”
Ông Trần lắc đầu nói: “Bác không biết, tuy nhiên, phần mộ này đã chôn ít nhất hai trăm năm. Cháu có nhớ rằng bác đã ném tiền đồng trước khi đào mộ của ông cháu không? Đó là “Ném đá hỏi đường”, hỏi có đào được mộ không. Bác hỏi khoảng mười lần thì mới được người bên dưới đồng ý, nói chung bác là một người thợ đóng giày, âm dương cách biệt cũng không làm khó được bác, dù là người âm có sức mạnh đến đâu, bác hỏi ba bốn lần cũng sẽ trả lời, tên đó bắt bác phải hỏi mười lần, và lần cuối cùng, ông của cháu đã giúp bác. Cháu tự nghĩ đi, một kẻ mạnh như vậy, đạo trưởng mà cháu mời đến có thể xem được không? Nói thật với cháu, nếu bác Đình không chọn chỗ này làm mộ , thì ngay cả tôi cũng không biết rằng một người như vậy đã được chôn dưới đấy.
Nói đến đây, tôi mới hiểu rằng, không phải vị đạo trưởng kia không nói với chúng tôi rằng dưới mộ ông nội có một ngôi mộ, mà chính ông ta cũng không biết rằng dưới ngôi mộ này sẽ có một ngôi mộ khác!
Tôi không thể tin được những gì được chôn dưới ngôi mộ của Ông nội, theo tôi thì ngài Trần đã là một nhân vật đỉnh cao rồi, nhưng ông ấy nói rằng nếu không phải vì ngôi mộ mà ông nội chọn trên đó thì ông ấy sẽ không. sẽ biết rằng dưới ngôi mộ này, có ngôi mộ khác.
Nhưng mà, người này rất lợi hại nhưng ông nội tôi có thể chấn trụ được hắn ta, vậy ông tôi phải là người tàn nhẫn như thế nào?
Tôi rất muốn hỏi ngài Trần câu này, nhưng bị bác hai cắt ngang.
“Bạn học cũ, ông bảo chúng tôi không đi tìm ba tôi, tại sao?” Bác hai chuyển đề tài trước.
Ngài Trần vẫn như cũ không vội trả lời, mà hỏi bác cả tôi: “Ông có biết trước đây ông cụ từng làm nghề gì không?
Bác cả nói: “Tôi có nghe nói trước đây ông cụ làm nghề trừ tà, từ hồi về làng này thì làm nông.”
“Ông thì sao” ngài Trần lại hỏi bác hai.
Câu trả lời của bác hai đều giống với bác cả.
“Cho nên, các ông hoàn toàn không hiểu gì về ông cụ.”
Ngài Trần thở dài nói tiếp: “Ông có biết tại sao trước đây tôi chưa từng tới thôn của ông không?”
Chuyện này là có thật, bác cả và bác hai đều biết, và mọi người trong làng đều biết rằng trước đây ngài Trần chưa bao giờ đến thôn chúng tôi, dù có đến thì ông ta cũng không vào làng mà chỉ đứng ở cổng thôn. Vì vậy, trước khi bác hai đi mời ngài Trần thì tôi đã nghĩ chưa chắc đã mời được ông ta.
“Đó là bởi vì đạo hạnh của tôi không bằng cha của ông. Trong thôn của ông còn có một vị cao nhân, ông nói tôi dám vào thôn sao?” ngài Trần chẳng những không xấu hổ chút nào, ngược lại còn có chút tự đắc.
Bác cả và bác hai đều nhìn nhau, rõ ràng cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau sự bối rối. Bác hai hỏi, lẽ nào cha tôi cũng là người đóng giày sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!