Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Cùng đóng góp để nhóm dịch ra truyện nhanh và vào nhóm đọc nhiều hơn nhé:
Chương 216: Tìm người cứu chữa
Giang Hân Yên nhìn bóng lưng kiên quyết của anh, vẻ mặt thay đổi, cuối cùng cắn môi hét lên: "Anh Vũ Hào!"
Hạ Vũ Hào không dừng lại không đáp.
“Tiểu thư, chuyện này phải làm sao đây?” Nhìn thấy Hạ Vũ Hào đang đến gần cửa, người giúp việc lo lắng nói: “Nếu chuyện giữa ông nội cô và Lâm tiểu thư thật sự nổ ra, không chỉ có hại cho Lâm gia mà còn ảnh hưởng danh tiếng của Giang gia! "
Giang Hân Yên trong mắt lóe lên một tia hung ác, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng."
Cô nhìn Hạ Vũ Hào đang ở định đẩy cửa, liền vội nói "Dù nói thế nào, Hướng Thu Vân trước kia cũng là bạn em, chân của cô ấy có thể chữa khỏi, em tự nhiên cũng thấy vui." Bản dịch thuộc về лhayhȯ。c0m
“Cô là người thông minh.” Hạ Vũ Hào dừng lại, nhưng không nhìn lại, đem lời đánh giá trả lại cho cô.
Giang Hân Yên đặt tay lên tay vịn xe lăn hơi cứng, cười nói: "Thương lượng xong rồi, anh Vũ Hào, chúng ta cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi. Đồ ăn không ăn rất lãng phí."
“Tôi cùng với cô khẩu vị khác nhau, không ăn cùng một chỗ được, cô từ từ ăn, tôi không quấy rầy." Hạ Vũ Hào cũng không thèm nhìn lại cô, mở cửa rời đi.
Giang Hân Yên nhìn cánh cửa trống rỗng, đôi môi đỏ mọng khẽ run lên, sau đó khẽ cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia đau xót cùng chua xót.
Sau khi Hạ Vũ Hào rời khỏi cửa hàng ăn Nhật, anh bắt taxi đến quán mì của Thím Lưu.
Khi bước vào tiệm mì, Thím Lưu đã quay lưng lại dọn dẹp bàn ăn, "Anh định ăn gì? Chờ một chút, tôi sẽ ..."
Thím Lưu vừa quay đầu lại, khi bà nhìn thấy Hạ Vũ Hào, nụ cười mũm mĩm của bà liền cứng lại, bà đặt chổi và đồ hốt rác sang một bên, "Tôi đoán là Hạ tổng không thể ăn bất cứ thứ gì làm ở một cửa hàng nhỏ như chỗ tôi. Đừng lãng phí nó."
“Đã lâu không gặp, Thím Lưu.” Hạ Vũ Hào nói.
“Chắc chắn rồi!” Thím Lưu cười, lúc nói chuyện còn cầm cây côn, “Anh là ông chủ lớn của tập đoàn Hạ, đường đường là Hạ tổng, tôi chỉ là chủ tiệm mì nhỏ, chúng ta a,”
Bà chỉ lên trời, rồi chỉ xuống đất, "Một trời một đất, không gặp được chính là quá bình thường! Giống như hôm nay anh đến đây, chúng ta gặp nhau, đây là điều không bình thường, và tôi cảm thấy hoảng hốt!"
“Mì tươi còn gì nữa không? phiền Thím Lưu làm cho tôi một phần nhé.” Hạ Vũ Hào hơi cụp mắt xuống, kéo ghế ngồi xuống.
“Tôi không dám làm cho anh ăn!” Thím Lưu cười ha hả, “Nếu như trong mì của anh bị một cái lông ruồi hay cái gì đó, anh không vui mà đóng cửa tiệm của tôi, vậy thì không bằng tôi không kiếm chút tiền đó. anh nghĩ sao?"
Hạ Vũ Hào gõ hai lần vào bàn ăn, "Trên mặt bàn không thấy lông, ruồi, hay Thím Lưu nhổ mấy sợi lông bắt mấy con ruồi nhét vào."
“Hạ tổng là nói đùa, tôi nào dám?” Thím Lưu lại cầm chổi quét sàn nhà vốn đã sạch sẽ, “Nếu như anh phát hiện, đánh gãy tay chân của tôi hay gì đó, thì tôi đi tìm chỗ nào nói lí đây? "
Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày, "Nếu như tôi không phát hiện ra, Thím Lưu định làm chuyện này sao?"
Thím Lưu ngừng quét sàn nhà, nhìn anh cầm chổi rồi cười hai lần.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!