Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Tàn độc lương duyên (bản tự dịch)

Chương 504: Ban đầu là ghét

Khi mọi người nghe đến đây, Tam Quan như sụp đổ.

“what, còn có thể nói chuyện như vậy?”

“Chậc chậc, bà ta nói như vậy, con gái của bà ta thật sự không có sai gì!”

“Đừng nói đến Tam Quan. Với chỉ số IQ của bà ấy, sao có thể sinh ra một đứa con gái như Giang Hân Yên, tôi không tin!”

“Đáng thương nhất chính là Tống Như, vị hôn phu hoàn toàn không thích cô ấy”

Tống Như bị nói đến đỏ cả mặt, rất muốn rời đi, nhưng cô không thể.

Cô đi tới trước mặt Giang Minh Thắng tức giận, dùng hết sức kéo anh, “Giang Minh Thắng, anh quỳ xuống là đã xin lỗi rồi, bây giờ đi được không?”

“Em đi đi, là anh có lỗi với em.” Giang Minh Thắng quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, lúc Tống Như và Giang phu nhân đang nói chuyện bên cạnh, anh lạnh lùng im lặng, một lúc sau mới hét lên: “xin lỗi, Hướng Thu Vân”.

Giang phu nhân thấy không có cách nào đưa Giang Minh Thắng đi, liền đến Mộng Hương tìm người, “quản lý câu lạc bộ của các người đâu? Kêu anh ta ra ngoài gặp tôi?”

“Được, chờ một chút.” Nhân viên nói.

Mộng Hàm vừa vặn chậm rãi đi xuống, cười nói: “Giang phu nhân sao lại tức giận như vậy? Tiểu Chu, mau pha một chén trà cho Giang phu nhân hạ hỏa.”

“Không cần!” Giang phu nhân tức giận nói: “Lối vào câu lạc bộ cũng do các người quản lý phải không? Các người mau giải tán những người đó đi, cần làm gì thì làmđó.

Mộng Hàm khẽ thở dài, “Bà cũng đề cao tôi quá rồi, khách ở đây không phú thì quý. Một quản lý nhỏ như tôi làm sao có thể quản được? Tôi chỉ có thể nói xin lỗi bà.”

Bất chấp sự uy hiếp và dụ dỗ của Giang phu nhân, Mộng Hàm đã xin lỗi, nói rằng họ không thể kiểm soát được những vị khách này, xin hãy tha thứ cho cô ấy, khiến Giang phu nhân giận tím mặt.

*

tập đoàn Hạ thị, văn phòng Tổng giám đốc.

Hạ Vũ Hào nhận điện thoại, nghe được người đằng kia yêu cầu, lại nói: “Cha cũng biết, con vừa mới bị cách chức chủ tịch, trong tay chỉ có 3% cổ phần cũng đã bị tịch thu. Còn bị điều tra tội kinh tế. Thù trong giặc ngoài, con đâu dám đắc tội người khác nữa? ”

“Đừng giở trò trước mặt cha!” Hạ phụ trầm giọng nói: “Dì Lâm nói Mộng Hương đã có rất nhiều người bao vây rồi, con là ông chủ ở hội quán, không định ra mặt giải quyết sao?”

Hạ Vũ Hào ngoắc ngoắc ngón tay trên bàn “Cha cảm thấy rất có lỗi với Lâm a di. Vậy cha có muốn ra mặt không? Người xem hai bên trái phải đều là tuổi con cháu . Cha ra mặt hẳn là họ sẽ nghe lời. ”

“Vớ vẩn!” Hạ phụ nói: “Những người đó đều là con nhà giàu, nhị thiếu gia, con cháu quan viên, nếu cha ra mặt chỉ gây phiền phức không cần thiết cho Hạ gia!”

Hạ Vũ Hào nhếch môi, “cha đã yêu cầu mãnh liệt như vậy, con cứ khăng khăng không đi xem ra cũng không hợp lý. Vậy con cùng ông nội nói chuyện, nói cha là anh hùng cứu mỹ nhân. Một cuộc tình ngoài hôn nhân, hãy để con … ”

“Vũ Hào!” Hạ phụ ngắt lời mang ý cảnh cáo.

Hạ Vũ Hào chế nhạo nói: “Con đi không được, không đi cũng không được, con thực sự không biết phải làm thế nào. Trong công ty còn rất nhiều việc cần con giải quyết, con cúp máy trước. ”

Nói xong, anh không cho đối phương cơ hội trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Vũ Hào tiếp tục xem tài liệu, đọc hồi lâu cũng không lật trang, đóng tài liệu lại, đứng dậy, khoác áo gió vào tay, đi tới mở cửa phòng chờ, “Đi ra với anh.”

“Anh định làm gì?” Hướng Thu Vân hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại nhìn đi chỗ khác, đứng lên mặc áo khoác.

Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày cười khẽ, “anh sẽ cho em trút giận.”

Khi Hướng Thu Vân bước tới cửa, anh đưa tay về phía cô.

Hướng Thu Vân nhìn bàn tay thon dài đầy đặn của anh, do dự một chút, đưa tay đặt lên lòng bàn tay, khóe miệng anh hơi cong lên, anh ôm cô vào lòng bàn tay, ngón trỏ xoa lên mu bàn tay của cô.

Loại thân mật này Hướng Thu Vân không quen, cô khẽ nhíu mày, trong tiềm thức lại dao động, muốn né tránh.

“Đừng nhúc nhích.” Hạ Vũ Hào trầm mặc nhìn cô, dùng sức nắm chặt cô hơn.

Hướng Thu Vân mím môi, nhìn tay hai người quấn lấy nhau, vẻ mặt phức tạp lên xe, do dự một hồi nói: “Hạ Vũ Hào, hai người chúng ta không thích hợp.”

“Em tới khiêu khích anh trước.” Hạ Vũ Hào đóng cửa, khởi động xe, nhẹ giọng nói: “em hiện tại mới phát hiện là không thích hợp, có quá muộn không?.”

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ trôi vụt qua.

“Là lỗi của tôi, tôi không tự lượng sưcs mình đi trêu chọc anh.” Hướng Thu Vân nói: “Nhưng tôi, anh và Giang Hân Yên hoàn toàn không phải người cùng đẳng cấp, ở bên cạnh anh sẽ chỉ là một gánh nặng.”

Hạ Vũ Hào tăng tốc đi qua chiếc Volkswagen phía trước, “Em cho rằng anh trai và chị dâu là gánh nặng sao?”

Hướng Thu Vân sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “… chuyện này khác.”

“Giống nhau.” Đến đèn đỏ, Hạ Vũ Hào dừng xe lại, “Anh trai và chị dâu của em là những người quan trọng nhất đối với em, em không nghĩ họ là gánh nặng, em cũng là người quan trọng nhất đối với anh, vì vậy anh không nghĩ em là một gánh nặng. ”

Đoàn xe Bentley rất bắt mắt, khách bộ hành đi ngang qua thỉnh thoảng lại nhìn qua đây.

Hướng Thu Vân cười nhẹ, tâm tình phức tạp không nói nên lời, “Nếu hai năm trước anh nói với tôi chuyện này, tôi có lẽ sẽ mừng phát điên rồi.”

“Vậy bây giờ nói thì sao?” Hạ Vũ Hào hỏi.

Hướng Thu Vân cụp mắt xuống, ngón tay phải gảy móng tay trỏ bàn tay trái, “Anh có biết điều gì đã giúp tôi mấy lần sống sót khi tôi ngồi tù trong hai năm qua không?”

Yết hầu của Hạ Vũ Hào trượt xuống, trong mắt dường như có thứ gì đó trào dâng, nhưng lại bị kìm nén.

“Ban đầu chính là hận.” Nghĩ đến những ngày trong tù, Hướng Thu Vân nhắm mắt lại, cười buồn. “Mỗi lần bị những người đó lăng mạ hoặc ức hiếp, tôi đều tự nhủ: Tôi muốn thoát ra ngoài và nói với Mọi người là vì họ đã hiểu lầm tôi, khiến họ hối hận và cảm thấy có lỗi với tôi! Đặc biệt là anh !! ”

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Vũ Hào căng thẳng, nắm lấy tay lái, suýt chút nữa đã tông vào chiếc Audi bên hông.

Người chủ của Xe Audi mở cửa kính xe và hét lên điều gì đó về phía bên này, giọng nói rất to và rõ ràng, nhưng một chữ anh cũng nghe không rõ.

“Nhưng hận sau này cũng khiến tôi không thể níu kéo. Tôi luôn nghĩ, tại sao mình phải tiếp tục sống đau đớn như vậy chỉ để khiến anh phải hối hận?”

 

Nhấn Mở Bình Luận