Truyện đã được nhóm dich nhayhȯ .com hoàn thành – FULL.
Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 568: Vũ Hào bảo vệ tôi
Sau khi Hướng Thu Vân rời khỏi nhà hàng được một lúc, sự tức giận và lo lắng trên mặt cô biến mất, vẻ mặt trở lại nhàn nhạt.
Dấu hôn trên cổ của cô quá rõ ràng, lại thêm cô gầnđây lên hot search liên tục, cho nên những người qua đường liên tục trộm nhìn cô.
Hướng Thu Vân mặc áo khoác vào, nhưng áo chỉ có hai cúc, trên cổ không khỏi lộ ra vết tích, cô không quan tâm, mặc cho người ta nhìn.
Có rất nhiều người trong trung tâm mua sắm, và có hơn một chục người đang đợi bên ngoài thang máy.
Hướng Thu Vân đang xếp hàng ở phía sau, liền nghe thấy bên cạnh có mấy người đang bàn tán xôn xao, “Cô ấy trông rất xinh xắn, dáng người chuẩn, nhưng áo khoác ngoài cùng áo len màu vàng nhạt thật sự không đẹp mắt.”
Nghe vậy, Hướng Thu Vân mới khẽ cắn khóe môi dưới, vào thang máy, đi thẳng xuống lầu một, đi tới tủ đựng đồ của siêu thị, lấy ra một cái túi đựng đồ.
Cô đi vào phòng tắm với chiếc túi, cởi áo len trong buồng vệ sinh, sau đó lấy chiếc áo len cổ cao màu xám cô mặc sáng nay từ trong túi ra và khoác lên người.
Nhưng đi được nửa đường, Hướng Thu Vân chợt nhớ ra điều gì đó, cô cởi áo len, lấy bông tẩy trang ra, lau vài lần vết đỏ trên cổ, sau đó lại mặc áo len vào.
Kỳ thực, chỉ cần dùng tay véo cổ vài lần, sẽ hiện ra vết đỏ trông giống dấu hôn vậy.
Nhưng Giang Hân Yên quá tinhý, Hướng Thu Vân lo lắng cô phát hiện có điều dị thường nên đã xử lý bằng mỹ phẩm một chút để vết đỏ càng giống dấu hôn.
Lạch cạch!
Sau khi Hướng Thu Vân thu dọn đồ đạc của mình ra khỏi buồng vệ sinh, bên ngoài có rất nhiều người sử dụng nhà vệ sinh, còn có một người phụ nữ đang đợi, thấy cô đi ra với một đống đồ, trong lòng có chút kinh ngạc.
“Tôiđi qua một chút.” Hướng Thu Vân nói chuyện với người phụ nữ, thu dọn trước gương rồi đi ra ngoài.
Toot ——
Toot ——
Điện thoại rung đột ngột.
Hướng Thu Vân lấy điện thoại di động ra, nhìn ID người gọi, khóe môi dưới hơi cong lên, đang định trả lời thì đột nhiên đụng phải người nào đó.
“Tôi xin …” Hướng Thu Vân vội vàng xin lỗi, nhưng vừa nhìn thấy người đi tới, giọng nói của cô đột ngột dừng lại.
Giang Minh Thắng đang đứng đối diện với cô, thay vì mặc bộ đồ Âu phục như mọi khi thì anh lại mặc quần áo bình thường, Hướng Thu Vân nhìn quanh thì phát hiện quần áo không thuộc nhãn hiệu gì, cô không nhận ra cái nào cả.
Hơn nữa, tóc của anh dài hơn một chút, trong khoảng thời gian này cũng hẳn là không được chăm sóc, không giống với Giang Minh Thắng tinh xảo lúc trước.
Hướng Thu Vân liếc nhìn anh, hơi nhíu mày, đi vòng qua anh, nhưng anh đi theo trong nháy mắt, cuộc gọi đã lâu không có người trả lời, người gọi cô đã cúp máy.
“Vi phạm lời nói của mình nhữnghai lần, có thú vị không, Giang Minh Thắng?” Hướng Thu Vân lạnh lùng nói.
Thấy cô vẫn còn thái độ này, đôi mắt màu hổ phách của Giang Minh Thắng lóe lên một chút mờ mịt, “Anh sắp đi nước ngoài, có lẽ sẽnhiều năm không về, cho nên anh muốn đến gặp em.”
“Hiện tại đã thấy chưa, vậy tôi đi được không?” Hướng Thu Vân vẫn lạnh lùng nói.
Giang Minh Thắng nở nụ cười gượng gạo, vươn tay muốn sờ đầu cô như cũ.
Cô lui về phía sau mấy bước rồi tránh đi, trên lông mày hiện lên vẻ chán ghét, “Giang tiên sinh, xin hãy tự trọng.”
“Anh đã cùng Tống gia phá bỏ hôn ước, còn cùng người trong nhà giải tán quan hệ, lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ anh nóng nảy, qua một thời gian nữa anh sẽ quay lại, cho nên cũng không ngăn cản anh.”
“Sau đó, họ phát hiện ra đó là sự thật, và họ bắt đầu để cho công ty thuê anh sa thải anh, yêu cầu một số công ty lớn không được tuyển dụng anh, đồng thời chặn thẻ ngân hàng của anh, cố gắng buộc anh quay lại.” Giang Minh Thắng cay đắng rút tay lại. Đôi mắt đau đớn, cảm giác tội lỗi, và một số cảm xúc không thể giải thích được.
***