Chương 662: Trở về Tô thành
“Hì hì”, Tô Minh cười đắc ý, sau đó anh siết chặt nắm đấm, không khí xung quanh nắm đấm bắt đầu tán loạn và sụp đổ, vò cùng chấn động.
“Đạt tới sức mạnh thuần túy 90 triệu kg đúng là đáng sợ mài”, Tò Minh chẹp miệng, nét cười trên mòi càng đậm: “Mình lại có thế vận dụng thêm một chút kho tàng huyết mạch nữa rồi, thật là tốt!”
Ngoài việc gia tăng sức mạnh thuần túy, anh còn được
cải thiện toàn diện về khả năng phòng thủ thể chất, thị lực, thính giác, v.v.
Anh ước tính rằng hiệu quả chiến đấu của mình ít nhất đã tăng gấp đôi.
“Hiện tại, tất cả những người dưới cảnh giới Chân Thánh, mình đều có thế đập chết chỉ với một tay. Giống như bóp chết một con ruồi vậy. Bao gồm cả bán bộ Chân Thánh”, Tô Minh ước lượng lực chiến đấu của bản thân, đối với cảnh giới Chân Thánh chân chính, thành thực mà nói, anh cảm thấy nếu chỉ là sơ kỳ, trung kỳ, không khéo tung ra hết cả con át chủ bài của
mình cũng có thể liều một phen.
Về phần cảnh giới võ đạo, Tô Minh hiện tại thuộc Chân Vương trung kỳ, nhưng bởi vì hấp thu tinh huyết của hoàng đế tiền sử, mà nâng cao một cảnh giới nhỏ.
“Thực sự có cảm giác thế giới Tiểu Thiên này có chút không dung chứa nổi mình nữa rồi”, Tô Minh có phần kiêu ngạo khó mà giải thích được.
“Được rồi đó. Anh thực sự tưởng rằng thế giới Tiểu Thiên đơn giản như vậy à???”, thiên nữ Tạo Hóa dội thẳng một gáo nước lạnh: “Không nói đến
những thứ khác, chỉ cần lão già Bất Bại kia, anh cảm thấy mình hiện tại có thể là đối thủ của ông ta sao?”
Tô Minh giật mình.
Không phải là đối thủ.
Chắc chắn không phải, còn kém hơn rất nhiều.
Ông già đó giống như mạnh mẽ tới mức không giống bình thường.
“Vương triều Liệt Nhật, tầng võ Hách Liên kia… chỉ là những thế lực mạnh nhất ở mặt nổi mà thòi, thế giới Tiếu Thiên này còn
có các gia tộc lánh đời, thế lực truyền thừa huyết mạch, yêu tộc…”
“Vậy sao!”, Tô Minh gật đầu tỏ ý đã hiếu.
“Nhưng, anh cũng đã rất khá, không cần phải tự coi nhẹ mình”, thiên nữ Tạo hóa lại nói.
“Còn vài tiếng đồng hồ nữa mới tới Chiến Uyên, ngược lại có thể tế luyện chén Hoàng Tuyền một lát”, Tô Minh chuẩn bị tiếp tục nỗ lực.
Thực lực được nâng cao hơn vẫn luôn là một việc tốt.
Sau đó.
Anh lại chìm vào trạng thái điên cuồng tế luyện chén Hoàng Tuyền.
Trên boong tàu ngoài tàu con thoi tác chiến.
Đôi mắt đẹp của Quan Khuynh Thành khẽ chớp lóe, có phần kinh ngạc.
“Anh ta dường như rất lợi hại”, Quan Khuynh Thành tự lẩm bấm: “Thiên phú võ đạo của anh ta đã rất dọa người rồi, còn nỗ lực như vậy, đúng là có chút ngoài dự đoán”.
Nếu quan sát kỹ lưỡng, dường như có một tia mong đợi và kiêu ngạo thoáng ánh lên trên gương mặt cò.
Một vài giờ tiếp đó.
Tàu con thoi chậm rãi dừng lại.
Đã ở gần Chiến Uyên rồi.
Tô Minh bước ra khỏi phòng.
Khuôn mặt treo nét cười yếu ớt.
“Tâm trạng của anh có vẻ không tồi”, Quan Khuynh Thành
dò hỏi.
“Cũng được”, Tò Minh gật đầu, anh lại tế luyện thành công chén Hoàng Tuyền, tâm trạng có thể không tốt được sao?
“Sắp tới nơi rồi”.
“Thu!”, Quan Khuynh Thành quát một tiếng.
Chiếc tàu con thoi khống lồ đã bị cô ta thu lại.
Sau đó, cả hai bước ra ngoài.
Trực tiếp tiến vào tầng võ Chiến Uyên.
Tâng võ Chiến Uyên vò cùng rộng lớn, Quan Khuynh Thành cũng không thể tùy tiện cập bến được.
Hai người vừa bước ra khỏi hư không, đập vào mắt đã thấy một thành trì khổng lồ.
Tò Thành!!!
Đây là Tò Thành.
Một thành trì lấy nhà họ Tô làm cốt lõi tuyệt đối.
Tâng võ Chiến Uyên có mười gia tộc lớn, nhà họ Tò xếp ở vị trí thứ tư.
Tô thành chính là nơi tập trung thế lực của nhà họ Tò.
Toàn bộ Tô thành tập hợp hơn 300 triệu tu giả võ đạo, người đòng nghìn nghịt, khủng bố và náo nhiệt đến không thể tưởng tượng nổi.
Cá hai đi bộ vào Tô thành từ cửa đông, ứng với phố Đòng Linh.
Kẻ tới người đi hối hả, ngay cả Quan Khuynh Thành cũng hứng thú bừng bừng, xem ra, dường như cô gái nào cũng sẽ thích thú với việc dạo phố này, Quan Khuynh Thành cũng không phải là ngoại lệ.
Cũng may là cô chỉ xem, không mua, cũng không tính là làm chậm trễ thời gian.
Sau khi hỏi đường một tu đạo võ giả, hai người liền hướng về phía nhà họ Tô.
Nhà họ Tô tọa lạc ở vị trí trung tâm Tô thành, là một quần thế tòa nhà giống như cung điện khổng lồ vô cùng nguy nga hào hùng, với tòng màu đen và đỏ nhất thống, mà một dãy cung điện kia cũng là quần thể kiến trúc cao nhất của cả Tô thành, làm nổi bật lên địa vị tuyệt đối của họ.
“Người tới là ai?”, Tô Minh
cùng Quan Khuynh Thành đi đến trước cửa chính cung điện nhà họ Tô, nơi có người đang đứng gác.
“Tò Minh”, Tò Minh trầm tĩnh nhìn chữ ‘Tô’ rất lớn được đề trên cánh cửa chính trước mặt.
cảm xúc có phần phức tạp.
Đây mới là gia tộc thực sự của bản thân mình sao?
Rất nhanh sẽ được gặp mặt bố mẹ rồi.
“Tò Minh???”, nhóm gác cổng sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền biến sắc, tiếp đó
nhìn Tô Minh thật sâu, cuối cùng
“Cậu chủ, xin mời, tiểu nhân lập tức trình với gia chủ và phu nhân, họ nhất định sẽ rất vui mừng”.
Tô Minh có chút kinh ngạc, những người gác cổng này hình như đều nhận ra anh?
“Cậu chủ, cô gái, mời mọi người vào, tiểu nhân dẫn hai người tới chính điện”, một người gác cổng khác vội vàng nói, cúi người giơ tay, cung kính mời chào.
Nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được ánh mắt của những
người gác cổng này nhìn mình, ngoài nồng đậm hiếu kỳ, còn xen lẫn một chút thương hại? cảm thán? Kinh hãi? Thậm chí còn một tia cười trên nỗi đau của kẻ khác?
Thật khó hiếu.
Đi vào cửa chính chính là vườn hoa rất lớn phía trước, hòn non bộ,… nhà thủy tạ, lầu gác, hồ nhỏ, hoa hoa cỏ cỏ, dù sao cũng rất tinh xảo mỹ lệ, diện tích cũng rất lớn.
Hạ nhân, nô bộc, bảo vệ qua lại tấp nập.
Không ít người.
Thực lực cũng không tệ, cơ bản đều là cảnh giới Thòng thiên trở lên.
Đối với việc Tô Minh đến, dường như chỉ trong chớp mắt tin tức đã lan truyền khắp nhà họ Tô, chính vì vậy mà tất cả những người đi qua đều cúi đầu kính cẩn, thậm chí còn hô một tiếng: “Cậu chủ”.