Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Tàn độc lương duyên (bản tự dịch)

Chương 663: Con là người phụ nữ của Tô Minh
Nhưng cảm xúc cùng ánh mắt của những người này phải nói thế nào đây?
Lạ lùng, có một sự kỳ quái không thế nói rõ ràng được.
Thái độ thù địch? Thương xót? Tiếc nuối? Phức tạp?
Có điều gì đó không đúng!
“Anh Minh, tại sao ánh mắt của họ lại kỳ lạ như vậy?”, ngay cả Quan Khuynh Thành cũng có thể cảm nhận được.
“Không biết, có lẽ vì tôi mới đến nên họ đều tò mò chăng?”, Tò Minh lấm bấm một câu.
Cùng lúc đó.
Trong một rừng trúc nằm ở tận cùng dãy cung điện của nhà họ Tô.
“Tên tiểu tạp chủng Tô Minh đó vậy mà đến rồi?”, một người thanh niên phong thái hiên ngang, khoác trên mình trang phục hoa lệ màu đen, bỗng nhiên bật cười, nụ cười này ẩn chứa sự tàn nhẫn: “Bổn tọa vốn dĩ còn chuẩn bị chẫm rãi chơi đùa Tò Minh tới chết, khiến bố nuôi và mẹ nuôi sau khi chết
trong tuyệt vọng cùng hối hận, mới đi tìm Tô Minh để báo thù, không ngờ, chậc chậc, bây giờ đúng là thú vị”.
Người đàn ông này chính là Tô Ương.
Sau đó, Tô Ương đột nhiên vung tay lên, một tấm bùa triệu hồi liền hiện lên trong tay.
Sau khi xé rách.
Vài phút sau.
“Chủ nhân”, một ông lão xuất hiện từ khoảng không vội vàng mà tới.
ông ta là Tò cửu Hiển.
“Đại trưởng lão, có lẽ ông cũng biết tên tiểu tạp chủng đó tới rồi”, Tô Ương nhàn nhạt nói.
“Vâng, tên tiếu tạp chủng đó dẫn theo một cô gái cùng nhau trở lại, hiện tại đang tiến tới chính điện, Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên đều kích động đến phát điên rồi”, Tô cửu Hiển cười lạnh đáp, trên khuôn mặt già nua đầy sát ý, con ngươi già cỗi âm trầm lập lòe: “Chủ nhân, muốn trực tiếp giết chết bọn chúng sao?”
“Không cần, như vậy thì quá nhàm chán”, Tô Ương phất tay:
“ông tùy thời nghe theo mệnh lệnh của bổn tọa, bổn tọa sẽ sắp xếp ông nên làm cái gì?”
“Vâng, thưa chủ nhân”, Tò Cửu Hiển nặng nề gật đầu, nửa quỳ dưới đất vô cùng cung kính nói.
“Biểu hiện cho tốt, vị trí người đứng đầu nhà họ Tò sẽ là của ông”, Tô Ương vỗ vỗ bờ vai Tò Cửu Hiển.
Tô Cửu Hiến càng thêm phần hưng phấn, ông ta biết, hiện tại chủ nhân căn bản không coi trọng vị trí gia chủ nhà họ Tò này, mà ông ta- Tô cửu Hiển vô cùng, vò cùng có khả năng giành
được miếng bánh ngọt này.
“Đi đi”, Tô Ương nói.
Nhà họ Tò.
Chính điện.
“Con của ta!!!”, Tuỳ Thanh Liên gắt gao ôm chầm lấy Tô Minh, nước mắt lăn dài trên gò má.
Mặc dù Tô Chấn Trầm không rơi lệ nhưng xem ra cũng kích động tới cực điểm.
“BỐ mẹ, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì? ở trên trái đất hai người rõ ràng đã chết rồi mà”, Tô Minh không dễ dàng gì thoát ra khỏi vòng tay của mẹ mình mà hỏi.
“Có lẽ con cũng đã đoán được rồi, bố và mẹ trên trái đất của con chỉ là một tia thần hồn ngưng tụ lại mà thôi”, Tô Chấn Trầm ngượng ngùng đáp.
“Lừa con quá khổ rồi, năm đó, bố, bố cứ như vậy bị người của nhà họ Từ chọc giận tới nôn ra máu rồi qua đời trong bệnh viện, con đều…”, Tò Minh có chút bực bội, bản thân lúc đó hố thẹn suýt chút đã tự sát.
“Khụ khụ”, Tò Chấn Trầm có chút không tự nhiên.
“Không còn cách nào khác, lão gìa cổ lỗ này cứ thích bày trò đó, còn nói, trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt”, Tuỳ Thanh Liên hung dữ trừng mắt nhìn Tô Chấn Trầm một cái, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tò Chấn Trầm đã chết mười lần tám lần rồi.
“Bởi ‘Thiên vẫn Kiếm'”, Tò Chấn Trầm lại giải thích một câu: “Đế giao lại Thiên Vẫn Kiếm cho con, hơn nữa tránh cho con trở thành mục tiêu của những kẻ
có tâm dòm ngó, bố chỉ có thể đưa con tới một tầng võ thấp đông đúc, tầng trái đất vừa hay đáp ứng được yêu cầu này”.
Quả nhiên tất cả đều vì Thiên vẫn Kiếm.
Hơn nữa, Tô Minh có thể cảm nhận được, phía sau còn có một vài ẩn tình khác.
Nhưng bố mẹ chưa sẵn sàng tiết lộ trong lúc này, anh cũng không gấp gáp.
“Cô gái, con là bạn của Tô Minh sao?”, Tuỳ Thanh Liên lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn Quan Khuynh Thành
tràn đầy tò mò, có thể đưa tới cùng gặp bố mẹ chắc chắn không phải là bạn bè đơn giản, thậm chí còn có thế là bạn gái.
“Dì, con là người phụ nữ của Tô Minh”, Quan Khuynh Thành nghiêm túc đáp, cô dựa sát vào người Tô Minh, dường như muốn tăng thêm tính chân thực.
Trời ạ.
Tô Minh không nói nên lời.
Có thể đừng nói thẳng thắn như vậy được không?
Đến một người dũng mãnh như Tuỳ Thanh Liên lúc này cũng
phải ngây dại khi nghe được câu này.
Tò Chấn Trầm càng ho nhiều hơn.
Tuỳ Thanh Liên không khỏi nhìn hướng Tô Chấn Trầm, thật ra hai người họ từ sớm đã tuyển chọn vợ cho Tò Minh, chính là Nam Cung Cấn, kết quả là bây giờ
“Cô gái, con tới từ đâu? Bao nhiêu tuổi rồi?”, Tuỳ Thanh Liên lại gặng hỏi, giống như thăm hỏi bình thường vậy.
Tò Minh nhìn ra được, mẹ mình có chút bất mãn!
Cũng đúng, Quan Khuynh Thành không phải là kiểu người dùng lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng mẹ chồng tương lai, cò có chút lạnh lùng, thậm chí là cứng nhắc, điều này cũng là bình thường.
Quan Khuynh Thành vừa muốn đáp lời.
Tô Minh đã mở lời: “Khuynh Thành, gỡ mạng che mặt xuống đi”.
Chỉ có thể tung ra tuyệt chiêu thôi.
Không phải đấy chứ?
Quan Khuynh Thành cởi mạng che mặt.
Sau đó.
Tuỳ Thanh Liên cùng Tò Chấn Trầm đều choáng váng!!!
Hai người họ đều sững lại.
Rõ ràng đã bị choáng váng trước dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia của Quan Khuynh Thành.
Một hồi lâu sau.
“Khuynh Thành à! Con nhìn mình xem có phải hơi gầy rồi phải không! Con cứ ở lại nhà họ
Tò thêm vài ngày, mẹ làm đồ ăn ngon cho con!”, Tuỳ Thanh Liên trực tiếp bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Quan Khuynh Thành, trên mặt đều là ý cười: “Khuynh Thành à, con và Tô Minh quen nhau từ khi nào? Dự định khi nào có em bé? ”
Trong đầu Tuỳ Thanh Liên chỉ có một ý nghĩ, nhanh chóng để con trai và cò gái xinh đẹp tới mức khiến người khác có cảm giác như đang trong mộng này sớm sinh một đứa bé, đến lúc đó, bản thân có thể ôm cháu trai hoặc cháu gái rồi, còn là kiểu cháu nội đặc biệt xinh đẹp đáng yêu nữa, lý do rất đơn giản, với dáng vẻ mỹ lệ này của Quan
Khuynh Thành, đứa trẻ sinh ra không xinh xắn đáng yêu thì đúng là gặp quỷ mà.

Nhấn Mở Bình Luận