{ = Singto = }
Tôi bước chân vào nhà vào khoảng thời gian quá giờ chiều của ngày thứ ba. Dù sao cũng là thằng đàn ông, dám làm thì phải dám nhận. Tôi là con trai, cứ để cho biết rõ luôn rằng có xem người ngoài hơn con mình hay không. Đây là tôi đang nói về việc tôi trốn tránh việc xem mắt với thằng nhóc quỷ đó.
Cái thằng Krist gì đó đó.
"Tưởng đâu mày sẽ không về nhà này nữa chứ.". Tiếng của ba chặn chân tôi lại trong khi tôi đang đi ngang qua phòng khách.
Tôi thở dài rồi đi vào ngồi chiếc ghế salon còn lại. Chủ nhân ngôi nhà ngồi khoanh tay vẻ mặt căng thẳng, nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt vừa bực bội, vừa giận dữ. Tôi liền nhìn lại một cách không e sợ.
"Con có ca trực, ba cũng biết."
Tôi quàng áo blouse lên ghế salon, đặt túi da xuống sàn bên cạnh cái ghế. Thật ra thì đáng lẽ có người giúp việc tới nhận những thứ này để đem cất thay tôi, nhưng tôi cũng đoán được rằng chắc là ba đã ra lệnh cho họ tránh xa khỏi chỗ này từ lúc thấy xe của tôi rẽ vào nhà rồi. Đúng là chuẩn bị sẵn sàng để chiến tranh mà.
"Nhưng cái không biết là ca mổ khẩn cấp của mày. Mày có biết rằng mày làm ba mất mặt tới cỡ nào không hả, Sing? Chú Danai và cô Wan không hài lòng cho lắm. Còn Krist khi hay rằng mày không tới thì cúi mặt cúi mũi ăn cơm luôn. Nhất định là em nó tủi thân vì mày đó."
Hớ, rồi sao chứ? Thì tốt chứ sao! Cho nó tủi thân, buồn lòng, cho điên luôn đi. Để cho cái chuyện ngớ ngẩn này được hủy bỏ đi cho rồi.
"Người muốn làm vợ bác sĩ thì phải chấp nhận được sự việc như vậy. Sau này, thằng nhóc đó sẽ làm thế nào nếu con bị gọi khẩn cấp vào lúc giữa đêm?". Thật ra thì tôi không có nghĩ tới mức đó đâu. Chỉ đưa ví dụ ra cho ba nghe theo thực tế mà thôi.
Tôi vừa là bác sĩ, vừa là người điều hành quản trị. Công việc của tôi bận muốn chết. Cho nên bấy lâu nay mới không định có người nào để cho người mà tôi quen phải buồn lòng, phải cô đơn một mình. Bởi vì tôi biết rằng tôi nhất định không có thời gian dành cho người đó.
Nhưng ba lại cứ nhồi nhét thằng nhóc đó cho tôi hoài.
"Thì chính bởi vì vậy em nó mới là người hợp với mày nhất chứ sao. Mày có biết là em nó dễ thương tới cỡ nào không? Nói với ba là đừng trách móc gì mày hết, mạng người quan trọng hơn. Đồng ý hết mọi thứ, nói là mày làm đúng rồi nữa kìa."
"Nó nói như vậy ấy hả? Nó có điên hay không vậy?". Tôi bắt đầu nổi da gà rồi đó. Đừng nói là nó thích tôi rồi nhé. Mặt cũng chưa từng thấy, nói chuyện cũng chưa từng nói, sao mà nó lại thích tôi được chứ?
"Em nó thật sự nói như vậy. Lúc nói thì mỉm cười hiểu rõ mày, nhưng khi ăn cơm thì im lặng. Chắc là tủi thân vì không được gặp mặt mày."
"Rồi ai muốn gặp nó chứ? Con không có rảnh đâu đó. Chịu được thì chịu, chịu không được thì kêu hủy bỏ luôn đi."
"Sing!"
"Con mệt rồi ba. Hôm qua thì họp từ trưa, giữa đêm thì trực ca, nào là vừa mới ward round xong. Cho con nghỉ ngơi chút đi. Đừng đem chuyện khác làm lãng phí tâm trí của con nữa."
(Ward round: Bác sĩ đi thăm những bệnh nhân mà mình phụ trách nhằm theo dõi và đưa ra phương pháp điều trị, chăm sóc thích hợp)
"Đây là cuộc sống gia đình của mày đó. Ba có ý tốt với mày, muốn mày có được người tốt, người thích hợp xứng đôi. Và ba cũng thấy là Krist hợp với mày nhất. Em nó vừa ngoan hiền, dễ bảo, hiểu chuyện, mặt mũi đáng yêu. Mày thấy thì nhất định mày sẽ thích."
"Hừ, chắc sẽ thích đó, nếu người mà ba nói không phải con trai."
"..........Mày thử đi gặp em nó một lần thôi không được sao?"
"Ba!". Tôi gọi người sinh thành. Nói như vậy rồi ba còn không chịu đổi ý nữa hả! Tôi phải làm thế nào ba mới chịu mềm lòng đây?
"Nếu lần sau hẹn ăn cơm rồi mày thất hẹn nữa, ba sẽ không nghe lời biện mình gì hết. Rồi mày cứ đợi xem rằng sau đó mày sẽ còn lại gì.". Ba bỏ lại lời đe dọa chuyện bán cổ phần bệnh viện, đứng dậy ra khỏi phòng với dáng vẻ cáu kỉnh cực kỳ.
Bản thân tôi cũng giận đó chứ. Muốn gặp lắm phải không? Cái thằng Krist gì đó đó!
Được thôi! Tôi sẽ làm cho nó khóc lóc chạy về mách ba mẹ không kịp luôn. Chờ đó mà xem!
*********************************************
"Thằng bác sĩ Fai! Mới tới hả? Tối nay trực hả?". Tôi gọi thằng bác sĩ bạn thân có bộ dạng không giống bác sĩ cho lắm, người đang bước vào cửa bệnh viện ngang qua tôi lúc tôi vừa mới hết giờ làm và định về nhà. Nó ngẩng mặt lên phát ra giọng hung dữ và đó không phải việc trả lời câu hỏi.
"Tao tên Fire!"
"Ơ... Tao phát âm cho giống tiếng anh chứ đâu. Fire phiên âm tiếng anh đọc là Fai."
"Tao nghĩ là mày ghẹo gan thì có. Mày phát âm thành ra gia súc nuôi con bằng cỏ thì đúng hơn.". Gia súc nhà cha già mày nuôi con bằng cỏ hả? Mặc dù nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn tiếp tục chọc điên đứa bạn.
(Ai không nhớ ý nghĩa tên Fai thì đọc lại chap 2)
"Chim sáo?"
"Con trâu!" Thằng Fire nhấn mạnh từ "trâu" thẳng vào mặt tôi cho rõ ràng.
"Mày cũng biết tự chửi mình nữa, hahaha!"
"Một hồi tao mổ mày thay xác hiến tặng y học bây giờ, chờ đó! Rồi có việc gì không?"
"Không có gì, chỉ chào hỏi vậy thôi, đang định về. Mày có ca trực tối nay hả?". Tôi nhìn mặt đứa bạn thân học chung với nhau từ hồi đại học. Cho tới bây giờ thì làm việc chung một bệnh viện nữa.
"Chứ gì, không thì tao tới đây làm gì? Bệnh viện mày nhìn giống trung tâm mua sắm hay sao?"
"Lại ghẹo gan nữa. Cái anh bác sĩ Fire rất ư là nhã nhặn với trẻ con biến đâu mất rồi?". Bạn tôi nó lịch sự nhã nhặn với bệnh nhân dữ lắm. Càng là trẻ con thì lại càng thương. Nếu là con gái thì chắc thành hoa hậu thế giới rồi, yêu tất cả trẻ em. Nhưng mà xin nhổ nước bọt cái! Tính cách thật sự của nó cũng chỉ là một thằng con trai lỗ mãng bình thường mà thôi.
"Mặt mũi mày không giống trẻ con chứ sao, dáng vẻ cũng không giống. Nếu như là cái em mặt ngơ ngác kia thì lại là chuyện khác."
Tôi khóa cổ nó kéo ra khỏi cửa bệnh viện một chút, để chúng tôi khỏi phải cản đường người khác, cúi mặt thì thầm với nó.
"Em nào? Có ghệ hả? Giấu ghệ rồi không nói với bạn bè hay sao?"
"Ghệ cha già mày! Bệnh nhân đó. Chắc là sinh viên trường đại học gần đây. Nhưng mà dáng vẻ giống như đứa trẻ ngơ ngác. Gặp hồi tháng trước thì bong gân, tuần rồi thì trật ngón. Không biết là số xui gì mà lắm thế. Hơn nữa còn không chịu nói năng gì nữa nên tao mới nhớ kỹ. Chỉ vậy thôi."
"Chết tiệt! Dạo này ăn trẻ con hả, bác sĩ Fire! Sinh viên đại học năm bao nhiêu vậy? Kiểm tra cho kỹ đi nhé. Chưa đủ tròn 18 tuổi là thấy rõ cái nhà tù. Tương lai bác sĩ của mày kết thúc ngay lập tức luôn."
"Mày mới chết tiệt đó. Em nó là con trai, nhưng mà tính cách lạ lùng nên tao mới nhớ, chỉ vậy thôi."
"Ơ!". Tôi lầm bầm nhiều đó rồi buông cổ Fire ra.
Nếu là lúc trước thì chắc là sẽ chọc nó tiếp rồi, rằng dù là con trai cũng tán tỉnh được. Thời đại này họ không phân biệt giới tính nữa. Nhưng mà bây giờ sợ đụng trúng chuyện của mình chứ sao. Hơn nữa, tôi hiểu rõ rằng việc bị nhồi nhét một đứa con trai cho mình có cảm giác thế nào.
Mặc dù khoảng thời gian hơn một tháng này, ba không hề nhắc tới thằng nhóc quỷ đó nữa, nhưng sao tôi lại cảm thấy có mùi ngầm ẩn chứa dưới nước sao sao đó không biết.
Cái mùi mà tôi cảm giác rằng khi nào nó thành hình thành dạng, nó nhất định sẽ trở thành sóng thần.
*********************************************
*Cốc* *Cốc* *Cốc*
"Vâng!". Tiếng gõ cửa phòng làm việc làm cho tôi rời mắt khỏi tài liệu trong tay. Tuần này đúng là địa ngục đối với tôi. Công việc nặng, hơn nữa còn phải trực liên tục 2 ngày rồi.
Nhưng dù vậy thì đây cũng là công việc mà tôi yêu, là nghề nghiệp mà tôi tự mình chọn. Mặc dù mệt về thể xác nhưng chưa bao giờ mệt về tinh thần.
"Bác sĩ Prachaya, có người muốn gặp ạ.". Cô Nida, thư ký của tôi, kéo cửa phòng làm việc và bước vào, mỉm cười dịu dàng một cách lạ lùng.
"Ai vậy?"
Thật ra tôi không có ngạc nhiên việc có người tới gặp đâu. Nhưng vướng mắc nụ cười của cô Nida kia kìa. Chắc chắn không phải nụ cười có tình ý gì với tôi. Thì cô ấy đã hơn 40, có 2 đứa con rồi mà. Nụ cười như vậy, ánh mắt như vậy, giống như là đang chọc ghẹo tôi thì đúng hơn.
"Là một em sinh viên mặt mũi dễ thương. Nói là ngài Pawee gửi tới."
Ba tôi gửi tới? Sinh viên? Ai vậy?
Cảnh báo điềm gở của tôi co giật lạ lùng nhưng cũng phải điềm tĩnh trước đã. Có thể là tôi tự mình nghĩ nhiều. Có khi là sinh viên khoa Y từ trường đại học mà ba dạy.
"Cứ mời vào đi ạ.". Tôi gật đầu với cô Nida, đóng tài liệu trong tay, ngồi thẳng người lại đợi người tới gặp bước vào trong phòng.
Cửa kéo được mở ra lần nữa cùng với sự xuất hiện của một đứa con trai. Thân hình cao cỡ hơn 1m70, da trắng, vẻ ngoài phong cách tuổi teen Hàn Quốc theo xu hướng gần đây. Môi đỏ tươi và dáng vẻ hơi bẽn lẽn một chút.
Cậu nhóc đó ở trong bộ đồ sinh viên, áo sơ mi tay ngắn màu trắng và quần tây, giày bata và dây nịch có logo trường đại học mà không phải cùng một trường mà ba tôi dạy.
Và sinh viên khoa Y chắc chắn không đời nào mang giày bata màu chói mắt tới như vậy đi học.
Cậu ta trầm tĩnh nhìn tôi như đang xem xét. Khuôn mặt trắng trẻo chau mày lại một chút rồi giãn ra. Sau đó đi thẳng tới dừng lại trường bàn làm việc với dáng vẻ không tự tin cho lắm. Trong tay có một túi giấy kiểu ngắn.
"Có việc gì với tôi sao?". Tôi mở miệng trước theo phép lịch sự, trước khi giơ tay ra mời ngồi nhưng cậu ta lại lắc đầu nhẹ.
"Em tới không lâu đâu. Chỉ đem bữa trưa tới cho anh."
"Cho tôi?". Rất là đáng ngạc nhiên. Câu nói mà đối phương không hề tiết lộ ra bản thân là ai. Ngay cả tự giới thiệu cũng không. Nhân viên giao thức ăn chắc cũng không ăn mặc giống con nhà danh giá như vậy đâu. Dáng vẻ giống như quen biết tôi trước đó rồi.
Rốt cuộc thằng nhóc này là ai vậy?
"Vâng, bác Pawee nói rằng dạo này anh làm việc nặng lắm. Nhà cũng không hay về, cơm thì ăn không đúng giờ giấc... thế nên em đem bữa trưa tới cho anh.". Nhóc đó đưa túi giấy mà mình đang cầm tới trước mặt tôi.
Giữa chúng tôi có bàn làm việc cỡ lớn ngăn lại. Tôi ngồi, cậu ta đứng. Cái túi nhỏ ở trong tay như thế nào thì vẫn trơ ra như vậy, lơ lửng phía trên bàn làm việc một chút bởi vì tôi không đưa tay tới nhận.
Đang không hiểu gì đây. Ai lại tùy tiện đi nhận đồ từ người lạ mặt mà không hỏi rõ nguyên do được chứ?
"Rồi cậu là ai?". Giọng của tôi cứng nhắc và nghiêm nghị một cách tự động. Bây giờ cảnh báo điềm cỡ của tôi co giật rất mạnh. Không hề muốn nó giống như những gì mà bản thân suy đoán dù chỉ một chút.
Mong là không phải nhé......... Không phải.......... Nhất định không phải chứ!
"............ Em tên Krist!"
Chết tiệt! Tôi thật sự ghét sự thông minh của chính mình. Thằng nhóc này là thằng nhóc quỷ, người mà tôi phải kết hôn cùng hả?
Từ việc lúc đầu tôi chỉ nhìn lướt lướt qua, bây giờ tôi lại phải ngồi xem xét lại khuôn mặt của nó. Tại sao một đứa mặt mũi bảnh bao tới như vậy lại chịu làm cái chuyện điên khùng như vậy chứ? Người như vậy chỉ đi ngang con gái cùng lứa thì họ đã chạy theo vèo rồi. Mặc dù tính cách có vẻ như ngoan hiền, nhẹ dạ nhưng cũng không có quê mùa. Không chỉ là không quê mùa mà có lẽ còn hot nữa kìa.
Nó bị cái quái gì vậy?
"Nhận cho rồi đi, để em còn đi.". Người đứng cầm túi lơ lửng ra đó lắc lắc túi trong tay một chút để hối thúc tôi nhanh chóng nhận.
"À...". Muốn tôi nhận sao?
Như vậy cũng tốt! Dù sao cũng đã gặp nhau rồi, tôi sẽ làm cho nó quên không nổi luôn.
Tay của tôi đưa tới nhận túi từ thằng nhóc quỷ đó thì nó mỉm cười nhẹ vui mừng với tôi, trước khi gò má lên màu đỏ một chút và ánh mắt của người mà tôi nghĩ rằng ngoan hiền, nhẹ dạ có ngọn lửa phẫn nộ bốc lên một chút...
Khi mà tôi...
...buông túi thức ăn trưa trong tay...
...vào thùng rác.
Krist chớp mắt lia lịa rồi ngọn lửa vụt mất, không thì là do tôi hoa mắt. Sắc mặt phức tạp tới mức không thể nào đoán được cảm giác đang nhìn về phía thùng rác, trước khi ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm tôi và suýt nữa lỡ miệng nói ra điều gì đó.
"Đ..."
"Sao hả?". Tôi đứng dậy thẳng người, khoanh tay với bộ dạng thắng thế, truyền tín hiệu thách chiến qua ánh mắt cho nó.
"Không có gì. Nếu vậy thì tôi xin phép.". Thằng nhóc đó cắn chặt răng, quay người đi ra khỏi phòng làm việc. Nhanh tới mức tôi đoán rằng chắc nó sẽ chạy đi khóc lóc ở một góc nào đó của bệnh viện.
Hừ! Sau đó, chắc nó sẽ chạy đi mách ba mẹ nó để hủy bỏ đám cưới nhỉ!
Với cái người như vậy... đúng là dễ xử lý mà.
*********************************************
{ = Krist = }
"Thằng chết tiệt! Thằng bác sĩ khốn nạn!". Tôi đánh vòa vô lăng xe để giải tỏa cảm xúc.
Nếu không bị mẹ ép buộc cầm cái túi nghiệp chướng đó nhét vào tay, đẩy lên xe rồi đe dọa kêu cư xử đàng hoàng, đem thức ăn dâng cho tên nghiệp chướng này tận nơi làm việc, không thì sẽ không chuyển nhượng xe mới cho tôi thì tôi không đời nào bước chân tới cho thối chân đâu.
Nhưng phải giả vờ cư xử như trẻ ngoan trong ánh mắt nó bởi vì bị ra lệnh rằng chừng nào mà thô lỗ với thằng bác sĩ đó và chuyện tới tai mẹ, xe mà tôi đang chuẩn bị có được sẽ không còn. Hơn nữa thêm việc cấm đua xe suốt đời.
Nghiệp chướng! Tại sao cuộc sống tao phải gặp chuyện như vậy chứ!
"Ôiii, tao muốn đấm người!". Tôi hét lên trong xe của mình vang vọng, gồng chặt vô lăng tới nỗi tay trở thành màu trắng bệch.
Nếu không bám vào cái gì đó thì chắc tôi sẽ không chịu đựng nổi rồi xông ra khỏi xe, quay trở lại đấm vào mặt nó, xong rồi đạp thêm vào cho hộc máu luôn. Thằng khốn đó dám ném túi thức ăn của tôi vào thùng rác hả!
Từ lúc sinh ra, chưa từng bị ai sỉ nhục tới như vậy bao giờ. Tưởng đâu sẽ có thể nói chuyện đàng hoàng chuyện kêu nó đi nói với ba hủy bỏ đám cưới. Nhưng mà ghẹo gan tới như vậy, có lẽ kiếp này không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau được rồi.
Tôi xin tuyên bố trở thành kẻ thù của nó bắt đầu giây phút này!
Tôi lui xe ra khỏi chỗ đậu xe rồi lái đi với tốc độ cao. Đích đến là trường đua xe của anh Saifah. Bực bội tới như vậy thì phải đi kiếm chỗ giải tỏa cảm xúc một chút.
*********************************************
{ = Singto = }
3 ngày rồi, nhưng mọi thứ lại yên lặng. Tôi trở về nhà hôm qua, gặp ba cũng không thấy ba nói chuyện hủy bỏ đám cưới gì hết. Hay là thắng nhóc đó không phải là đứa mách lẻo ta? Không thì có khi nó quá nhát gan nên không dám.
"Sing, làm gì mà đi khee vẻ bảnh trai quanh đây vậy?". Ra là tiếng thằng Fai... ơ... bác sĩ Fire, đứa bạn thân của tôi. Nó đi thẳng tới bắt chuyện, dang tay ra ôm lấy cổ rồi vỗ lưng giống như mới tuổi 17, 18, chứ không phải là 29.
"Chơi cái trò gì vậy? Bệnh nhân nhìn.". Tôi đẩy người nó ra, chỉnh sửa áo cho gọn gàng nề nếp. Đang làm việc mà làm dáng vẻ kiểu đó, một hồi có mà bệnh nhân hết sự nể trọng luôn quá.
"Quên mất. Xin lỗi, xin lỗi! Rồi mày tới đây làm gì? Cũng đi ward round hả?". Thằng Fire bắt đầu di chuyển đi theo tôi. Trò chuyện với nhau trong khi tôi trở về phòng làm việc của mình.
"Ờ, vừa mới xong. Mày thì sao?"
"Tao còn một phòng đặc biệt nữa. Thật ra lúc đầu tao không phải bác sĩ điều trị của bệnh nhân này đâu, nhưng mà đi xin tự mình chăm sóc. Còn nhớ em sinh viên mà tao từng nhắc tới lần trước không? Người mà tao nói bộ dạng ngơ ngác đó."
"Hình như mày từng nói như vậy.". Tôi không để tâm ghi nhớ cho lắm. Nhưng có thể nhớ mang máng là nó từng kể rằng có bệnh nhân cực kỳ xui xẻo, dáng vẻ lạ lùng gì gì đó.
"Người mà tao nói rằng giống con nít, không hay nói chuyện và thường hay bị thương đó. Kì này gãy tay luôn, đang nằm trong phòng này đây.". Bác sĩ Fire hất mặt về phía phòng bệnh nhân đặc biệt ở phía trước cách chúng tôi không xa lắm.
"Sao nói em nó là con trai mà? Vậy mày đi xin lại bệnh nhân đẻ làm gì? Hay là thật ra thì mày để ý?
"Hahaha! Thì em nó khá là dễ thương mà, dáng vẻ như con nít. Nhưng tao không có ý đồ gì đâu. Mày đừng có mà há miệng chọc tao.". Bác sĩ Fire, người được ví như hoa hậu vũ trụ bắt bài, giơ ngón trỏ lên chỉ mặt tôi chặn đầu trước rồi nói tiếp.
"Mày cũng biết là tao thích trẻ em. Hơn nữa, bạn của em Karn cũng khá là hài. Trò chuyện cùng em ấy giống như trở lại thiếu niên tuổi 20 lần nữa luôn vậy đó."
"Nói giống như mày già tới 50 tuổi rồi vậy."
"Thì cũng không già tới cỡ đó, nhưng cũng theo không kịp tụi thiếu niên mà. Mặc dù phía trước cũng là số 2 như nhau, nhưng mà phía sau kia kìa, số 0 và số 9 khác nhau một quãng tuổi đời người luôn đó."
Đứa bạn thân bác sĩ Fire nói rồi giơ tay lên vỗ lưng tôi giống như định an ủi. Mà vỗ lưng mày đi chứ, thằng bác sĩ! Mày là người nghĩ về chuyện già chuyện trẻ thì an ủi tao làm cái gì?
Tôi không quan tâm 20 hay 29 đâu. Chuyện như vậy nằm ở tấm lòng. Mặc dù dạo sau này tôi cảm thấy rằng bản thân trầm tĩnh hơn trước nhiều, không cư xử như thiếu niên giống hồi trước, nhưng cũng bởi vì công việc trói quanh mình, nghề bác sĩ là đã phải làm việc nặng rồi, tôi còn là chủ bệnh viện nữa, kêu tôi hành xử nhảm nhí giống như hồi học đại học thì cũng không được.
"Nếu nghĩ tới khoảng thời gian còn trẻ thì lần sau tụi mình hẹn gặp bạn bè hồi còn đi học không? Dạo này công việc đúng nặng, lâu rồi tao cũng chưa được nghỉ ngơi.". Tôi mở lời rủ đứa bạn.
Ngoài Fire ra thì còn nhóm bạn và anh chị khóa trên học bác sĩ chung với nhau. Nhưng khi tốt nghiệp rồi thì tách ra đi làm việc chỗ khác hết. Mặc dù thỉnh thoảng cũng liên lạc với nhau nhưng cũng lâu lâu một lần.
"Cũng được đó. Thằng It cũng đang càm ràm về mày đó. Vậy chuyện này để sau bàn tiếp, tao đi xem em Karn trước đã.". Đúng lúc Fire và tôi đi tới dừng lại trước phòng bệnh đặc biệt của em Karn gì gì của nó.
Tôi gật đầu thay việc chào đứa bạn rồi đi ngang qua phòng đó. Người còn lại thì kéo cửa phòng để mở ra. Nhưng tiếng của người trong phòng vang lên ầm ĩ hơn bình thường làm cho tôi phải khựng chân lại.
"Vết thương như vậy tao không bao giờ tin là mày ngơ ngác tới nỗi sinh sự đâu đó, Karn. Mày có đi xích mích với ai không? Nói tao nghe, tao xử lý cho.". Chắc là bạn của bệnh nhân nhỉ. Có vẻ khá là nóng tính nhưng mà cũng là chuyện bình thường của thanh thiếu niên...
...nếu như không lớn tiếng tới mức tôi sợ sẽ làm phiền bệnh nhân phòng khác tới như vậy.
"Không có gì."
"Đừng có mà nói dối tao. Mặc dù nhìn mày dễ lấy lòng thương nhưng mặt khờ khờ như vậy thì cũng sẽ có một số người không ưa. Tay thì gãy, mặt thì bầm tím ở miệng tới cỡ này. Có phải bị đánh không vậy?"
Tôi lắc đầu một chút cùng lúc thở dài, nhìn vào mắt đứa bạn thân đang mỉm cười khó xử bởi vì cảm xúc bên trong phòng đang cao vút tới mức không tìm được cơ hội để bước vào. Cửa cũng chỉ hé một chút nên người trong phòng không để ý.
"Vậy tao đi nhé!". Tôi nói nhỏ với đứa bạn thì nó gật đầu.
"Mày thôi hét vang cả cái bệnh viện giùm đi. Một hồi ý tá tới bắt mày ném ra ngoài bây giờ, Krist!"
*Kực*
Cái tên được gọi làm cho tôi khựng chân rồi quay lại nhìn qua khe hở cánh cửa vào đúng lúc tôi đi ngang qua. 3 người nam thanh niên trong bộ đồ sinh viên, 2 người ngồi ở ghế salon cuối giường, còn 1 người đứng bên cạnh giường bệnh nhân quay lưng lại với cánh cửa.
Và vào lúc đó, cậu ta quay lại về phía bạn của mình. Một góc khuôn mặt được lộ ra cho tôi thấy thằng nhóc quỷ nhẹ dạ, siêu ngoan hiền của ba tôi đang nổi giận đỏ mặt, hét vào mặt bạn của mình, người vừa mới lên tiếng.
"Mày không lo cho nó hay sao, Ton? Bình tĩnh tới như vậy thì không còn là tao nữa rồi. Ai làm hại bạn tao, tao phải biết cho bằng được."
"Nghe tao nhé, Krist. Thằng Karn nó chỉ bị trái banh văng trúng đầu, té xuống miệng va vào tay cầm xe đạp, rồi kết thúc bằng việc bị 10 chiếc xe đạp đang đậu đè lên. Thế nên bộ dạng nó mới trở thành như vậy. Tao có ở trong tình huống... Bây giờ mày bình tĩnh được chưa vậy?". Người con trai tóc dài, ngồi chống cằm nói với sắc mặt không cảm xúc, giọng điệu trầm tĩnh.
"Rồi tại sao mày không nói? Để cho tao nổi nóng làm gì chứ? Thằng Ton chết tiệt!"
"Ơ! Thằng Lann là người nói thì mày chửi thằng Lann đi chứ, sao lại đổ lên đầu tao? Hơn nữa, mày có từng chịu nghe gì như người ta đâu. Tới nơi là làm ầm lên một mình. Tao cố gắng nói với mày rồi."
"Mày thì mày nên nói từ lúc gọi điện cho tao rằng thằng Karn té đi chứ. Cái số gì mà xui xẻo với trái banh tới cỡ này vậy? Tháng trước thì bị trái banh văng trúng mặt té trước xe tao, tuần rồi thì bị banh văng trúng tay tới nỗi trật ngón, giờ lại còn bị trái banh văng trúng, bị xe đạp đè nữa. Mày đúng là phi thường thiệt mà."
Thằng nhóc nghiệp chướng đó quay qua quay lại giữa bạn bè của mình, nhưng giọng dịu xuống thấy rõ.
"Tao định nói rồi mà, nhưng gọi cho mày
cả chục cuộc, là do mày không bắt mà. Phải gửi tin nhắn mày mới ló mặt tới."
"Tao đâu biết là mày đâu, tưởng đâu ba gọi tới. Tao đang tránh mặt ba. Rồi mày chuyện học hè mình tính sao hả, Karn? Tay phải nữa chứ, chắc không đi học cái quái gì được đâu. Còn có vài ngày thôi, có khỏi không đây! Hay là phải tạm ngưng học?"
"Ờ"
Cuộc trò chuyện có vẻ không có gì đáng chú ý. Tôi lắc đầu một cách phiền lòng trước khi bước đi khỏi chỗ này. Thằng nhóc quỷ này nhìn không giống như những gì ba từng nói hay như tôi từng gặp ngày hôm đó dù chỉ một chút. Không những không ngoan hiền mà còn hung hăng nữa.
Kiểu này chắc tôi phải lên kế hoạch lại rồi. Cái cách thức phế vật như bỏ túi thức ăn vào thùng rác có lẽ là không đủ rồi.
---------- End Chap 3 ----------