{ = Beem = }
Đã một tháng tôi làm nghĩa vụ bù đắp lỗi lầm mà mình đã gây ra. Mặc dù biết rằng có khi nó không thể nào làm cho người mất cảm tình có thể quay lại như trước được đi chăng nữa.
Lapat có thể không buồn lòng, sợ hãi hay căm giận tôi dữ dội như lúc đầu, lúc mà tôi làm tổn thương em ấy. Nhưng ánh mắt đó nó thờ ơ, lạnh lùng và gần như trống rỗng mỗi lần nhìn tới.
Tôi phải ra vẻ như không thấy. Có lẽ đây là quả báo mà tôi phải nhận vì việc đã từng làm với em ấy, nên mới ngồi tự mình đau khổ như thế này.
"Hôm nay cùng nhau ra ngoài ăn cơm không?". Tôi đi ra khỏi phòng ngủ dành cho khách mà tôi đã dùng làm chỗ ngủ của mình trong căn hộ của Lapat. Mặc dù Tinn có vẻ đã lặng đi nhưng vẫn không thể chủ quan được. Krist và Tonnam nói rằng vẫn còn thấy nó lén nhìn tìm cơ hội tiếp cận Lapat mỗi khi ở trường.
"Không.". Người đang đọc sách trong im lặng chỗ ghế salon trả lời mà không hề ngẩng mặt lên nhìn.
"Kìa, Lann. Hết giận anh đi mà. Anh xin lỗi hàng trăm lần rồi đó. Bao lâu nay anh không có làm gì Lann hết mà, vẫn chưa tin tưởng anh nữa hả?". Tôi di chuyển tới ngồi vào cái ghế salon bên cạnh. Rất ít lần tôi đụng chạm vào em ấy hay tới gần, bởi vì cảm thấy tội lỗi và Lapat thường hay giật mình khi tôi tới gần.
".........". Lapat vẫn cứ cúi xuống đọc sách trong im lặng. Em ấy sở trường làm cho tôi trở thành không khí cực kỳ.
"Đi mà. Cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi. Hôm nay là ngày nghỉ, Lann định chỉ đọc sách ở trong phòng mà không nghỉ ngơi gì hay sao?"
"Gần thi rồi. Thầy không làm việc hả?"
Thật ra việc của tôi cũng nhiều đó. Nào là đề bài kỳ thi hè và còn phải mở dự án mới dành cho học kỳ tới nữa. Bây giờ bận rộn tới nỗi phải tìm một người trợ lý để giúp đỡ rồi, không thì chắc chắn không làm kịp.
Đúng rồi, trợ lý!
"Làm chứ, công việc nhiều lắm. Anh định hỏi Lann xem dạo này có nhận việc từ thầy cô khác không, anh định mở dự án mới dành cho học kỳ tới. Học kỳ tới anh phải dạy 2, 3 lớp, Lann tới giúp anh được không?"
Là lần đầu tiên của ngày mà Lapat chịu ngẩng mặt lên nhìn tôi. Em ấy im lặng suy nghĩ một lúc lâu trước khi chịu gật đầu.
"Được chứ. Dạo này em không có công việc gì, thầy gửi file và chi tiết của những lần trước vào mail đi. Em sẽ bắt đầu xem lướt qua xem có những gì được dạy."
"Ừ, anh nghĩ rằng Lann chỉ cần lục lại và cập nhật thông tin cho nó mới hơn thì có lẽ là đủ rồi. Lann sở trường Marketing mà."
"Ừm, hồi năm nhất em còn tài liệu sót lại trong phòng không nhỉ? Không chắc nữa, phải thử tìm xem.". Khi là chuyện công việc thì Lapat mới chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi.
"Nếu vậy chúng ta ra đi kiếm cơm bên ngoài ăn rồi bàn chuyện công việc một chút, được không? Vừa bàn vừa ăn để không phải mất thời gian. Một chút thôi, để rồi Lann có thể quay về đọc sách tiếp."
"Hừ, khéo quá nhỉ, thầy Perapat.". Em ấy mỉm cười chế nhạo, nhìn tôi như biết tỏng.
Chắc rồi, Lapat là người thông minh mà.
"Thì cũng một chút. Nhưng chuyện công việc thì nói thật đó. Đi chuẩn bị đi, anh sẽ đợi.". Tôi nói rồi dựa lưng vào ghế salon với dáng vẻ thư thả.
Lapat cân nhắc một chút trước khi chịu quay lại vào phòng ngủ của mình. Một lúc sau thì quay lại cùng với bộ đồ quần ngắn cực kỳ, giống như tụi con gái hay mặc cùng áo thun cổ rộng vải mỏng, màu trắng.
Chắc chết quá!
"Đi thay đồ ngay, Lann. Nếu đi bằng bộ này, anh nghĩ ăn cơm ở nhà thì hơn.". Tôi nhìn cẳng chân của Lapat rồi phải thở dài một hơi.
"Em nóng."
"Nóng thì mặc quần dài vải mỏng một chút với áo tay dài đi chứ. Mặc như vậy hư da hết đó."
"Không! Nếu không mặc như vậy thì khỏi đi. Ăn cơm ở nhà em cũng đâu có rắc rối gì đâu.". Lapat nhún vai không để tâm, nói bằng giọng điệu trầm tĩnh và lạnh lùng. Lúc muốn lì thì đúng là lì thiệt mà.
"Lann, đi thay đồ đi mà. Nếu cho nói thẳng thì anh ghen đó. Lann mặc như vậy có mà anh nổi điên mất. Nhất định sẽ có bọn ruồi bọ ngắm nhìn Lann chắc luôn."
"Thì tốt chứ sao.". Người nói vẫn cứ không thèm để tâm, hơn nữa còn chặn đầu tôi hết mọi đường bằng cách đi tới trước cửa để gây áp lực. "Nếu thầy không muốn đi thì em đi một mình cũng được. Bây giờ bắt đầu muốn thay đổi bầu không khí để đi ăn cơm ở bên ngoài rồi."
Đây là trả đũa phải không? Muốn tôi nổi điên chứ gì? Cũng biết là tôi hay ghen tới mức nào và mỗi khi tôi ghen thì đều quên mình, vậy mà vẫn dám.
"Thiệt chứ, nếu anh nổi giận tới mức không kiểm soát chính mình được thì đừng trách anh đó.". Tôi nhanh chóng đi dậy theo, vừa đi vừa phàn nàn. Không theo cũng không được, Lapat đã mở cửa phòng rồi.
"Cứ thử đi. Anh sẽ không được thấy mặt tôi nữa suốt cuộc đời. Kiếp này đừng mong sẽ tha thứ cho.". Em ấy quay lại dọa với sắc mặt lạnh lùng, tuyên bố cho biết rằng cũng nghiêm túc làm cho tôi phải nuốt một ngụm lớn nước bọt.
"Ơ... Không làm đâu, anh giỡn thôi. Anh không làm cho Lann đau nữa đâu.". Tôi không có sợ Lapat nhé, chỉ cảm thấy tội lỗi vì đã làm em ấy buồn lòng thôi... Thiệt mà!
"Hừ"
"Nhưng với tụi nghiệp chướng tới đụng vào Lann, anh nhất định sẽ không để yên.". Ít ra cũng không chịu mất mặt nhiều hơn vậy nữa đâu. Đổ lên Lapat không được thì đổ lên tụi ruồi bọ đi vậy, có gì khó đâu.
"Đi chưa, đói rồi!"
"Vâng, đi ạ. Hôm nay Lann muốn ăn gì, cứ nói với anh nhé.". Tôi nhanh chóng đi theo lấy lòng, dẫn Lann lên xe rồi tới trung tâm mua sắm ở gần đó.
**************************************
Việc dùng bữa cùng người mà mình yêu không hề tệ đâu, nhưng thức ăn lại cực kỳ không ngon. Trung tâm mua sắm vào ngày nghỉ trong mùa nóng đúng là đông người mà. Hơn nữa cái tụi con trai cứ nhìn Lapat tới trẹo cả lưng. Một số thì đi tới mặt dày xin số dù cho rõ ràng tôi đang đứng ở đây. Ví dụ như thằng nhóc trung học vừa mới tập tành tán tỉnh vợ thiên hạ đây này.
"Người đẹp có ID LINE không?". Ra khỏi quán ăn, thằng nhóc có vẻ là học cấp 3 liền đi tới chặn đầu Lapat, tự giới thiệu mình tên Tri rồi tiếp theo là câu nói này đó.
"Có thấy người ta đi với ai không vậy em trai?". Tôi di chuyển tới gần, nói bằng giọng hung dữ. Nhưng cái thằng này chắc chưa từng chết bao giờ, nhún vai làm ra vẻ ghẹo gan nữa kìa.
Tao chịu nhường chỉ một mình vợ tao thôi đó, nói luôn. Muốn ăn chân thì tao sẽ lo liệu cho, cứ chờ xem.
"Tới cùng anh trai hả người đẹp? Hay là ba?". Thằng nhóc Tri này trả lời câu hỏi của tôi bằng câu hỏi, rồi còn quay về phía Lapat nữa. Lapat thì cười khúc khích thích thú.
"Thằng nhóc nghiệp chướng!". Muốn đạp vào mặt người quá!
"Ui, ba dữ nữa chứ. Nhưng không lạ đâu, có con đẹp tới như vậy mà. Rốt cuộc thế nào? ID LINE đó."
"Ba mày thì có. Tao là chồng. Mày thấy đi cùng nhau như vậy, nhìn sao mà ra ba hả?". Tôi suýt nữa đã xông tới đạp rồi.
"Anh Beem! Bình tĩnh chứ. Anh lớn tiếng quá rồi đó.". Nếu không kẹt ở chỗ Lapat nhắc nhở rồi kéo tay lại, chân của tôi chắc đã áp lên cái mặt của thằng nghiệp chướng này rồi.
"Ôi, chồng dữ muốn chết. Để khi nào chồng không để ý thì mình gặp nhau nhé người đẹp. Đi đây. Xin chào chồng già!"
"Thằng... Thằng nhóc quỷ!". Nó ghẹo gan biết bao nhiêu. Đưa tay lên vái chào tôi rồi bỏ chạy luôn.
"Anh Beem, người ta nhìn rồi kìa. Xấu hổ với người ta chút đi chứ."
"Sao lại xấu hổ? Nó mới phải xấu hổ vì đi đụng vào vợ người ta."
"Anh nói nhỏ nhỏ đi. Anh là giảng viên đó, đừng quên. Nếu lỡ như có sinh viên trong khoa ở quanh đây, hay ngay cả khi cậu đó là học trò tương lai của anh thì biết làm thế nào?"
"Thì phát điểm F cho nó chứ gì. Không cho nó tốt nghiệp đâu, chờ xem. Nhóc quỷ như vậy, tốt nghiệp ra chắc sẽ làm công ty người ta phá sản tan nát."
"Thầy Perapat, người khắt khe nguyên tắc và quy định biến đâu mất rồi? Ngay cả 0.5 điểm còn không bỏ qua cho sinh viên nào mà lại đi phân phát điểm F bởi vì không thích cái mặt sao mà được?"
"Được chứ. Anh không thích nó đụng vào Lann.". Tôi quát giọng không hài lòng với người bên cạnh.
"Nhưng anh là giảng viên. Sao nói muốn trở thành người thầy tốt mà? Bình tĩnh chút đi. Bây giờ hình tượng mà anh tích góp gần như không còn nữa rồi đó."
"Thì tại anh ghen. Lann là của một mình anh, không quan tâm tới hình tượng gì hết."
"Còn anh thì sao?". Em ấy hỏi một cách trầm tĩnh.
"Anh làm sao?". Tôi hỏi lại, sắc mặt vẫn chưa có tốt cho lắm.
"Anh có là của một mình em không?"
Hửm?
Hỏi như vậy, muốn tôi nghĩ thế nào đây? Ghen? Chiếm hữu? Hay là có tình cảm?
Nhưng em ấy có tình cảm với tôi từ lâu rồi mà, chỉ là bây giờ kẹt ở chỗ vẫn còn giận vì tôi cưỡng bức em ấy thôi.
"Anh là của một mình Lann chứ. Chỉ có một mình Lann có quyền với bản thân anh. Em cũng thấy là bao lâu nay, từ lúc gặp Lann, anh chưa từng nhìn ai, chưa từng quen ai, đợi Lann tốt nghiệp từng ngày một, anh yêu Lann mà.". Có được cơ hội thì phải nhanh chóng dỗ, nhanh chóng ghi điểm đi chứ.
Lapat lén đỏ mặt rồi quay sang hướng khác. Tôi thấy em ấy đang nhịn cười. Kiểu này thời điểm mềm lòng chắc là đã dần tới gần rồi nhỉ?
"Lann ơi, dù sao cũng rảnh rồi, mình đi xem phim đi được không? Sắp tới Lann sẽ thi, anh cũng bận công việc. Bây giờ vẫn chia thời gian được, quên toàn bộ chuyện phiền muộn và những chuyện tồi tệ đi rồi thư giãn một ngày được không? Không có sinh viên Lapat, không có giảng viên Perapat, chỉ có anh Beem và Lann, nhé?"
".........". Em ấy im lặng suy nghĩ với sắc mặt lưỡng lự. Tôi không để cho cơ hội uổng phí, nắm lấy bàn tay nhỏ lên rồi làm nũng tiếp ngay lập tức.
"Nhé Lann? Quên mọi thứ đi, chỗ này chỉ cần có anh và Lann thôi là đủ. Con người chúng ta phải sống cuộc sống sao cho đáng chứ. Đừng nghiêm túc quá, anh không thấy Lann mỉm cười lâu rồi đó.". Mặc dù nguyên nhân là do tôi đi chăng nữa.
"......Cũng được.". Nụ cười của tôi có lẽ đang tươi lắm, thể hiện ra được sự vui mừng nhiều tới nỗi người nhận lời mỉm cười theo luôn nhỉ?
Lapat mỉm cười nhạt với tôi, đôi mắt từng lạnh lẽo giờ có ánh dịu dàng hiện lên một chút. Thật ra suốt khoảng thời gian ở chung phòng với nhau tới giờ, lúc em ấy không để ý, quên rằng đang giận tôi thì tôi cảm nhận được rằng Lapat không phải người lạnh lùng và đáng sợ như đã nghĩ. Em ấy có vẻ ngây thơ như trẻ con hơn. Không biết tại sao Lapat lại trở thành Lapat như thế này.
"Nếu vậy đi xem phim với anh Beem nhé Lann.". Tôi nắm tay rồi thì không chịu buông, mà lại còn chen ngón tay vào đan xen với bàn tay nhỏ rồi dẫn đi lên thang cuốn về phía tầng xem phim. Đối phương cũng không nói gì, siết chặt bàn tay đáp lại làm cho tim tôi đung đưa.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất khi mà thấy Lapat mỉm cười, hỏi cái gì cũng trả lời lại mà không cư xử lạnh lùng.
Chúng tôi giúp nhau chọn phim muốn xem, chỉ mua nước lọc vào rạp phim mà thôi bởi vì vừa mới ăn cơm no và Lapat không thích ăn linh tinh sẵn rồi, còn tôi thì không thích ăn bắp rang. Khi phim sắp chiếu thì tôi nắm tay Lapat vào trong.
"Chỗ ngồi ở đây.". Tôi dẫn em ấy tới dừng lại tại chỗ ngồi trên cùng, là một cái ghế salon.
"Tại sao lại ngồi chỗ như vậy, anh Beem?"
"Đi hẹn hò thì phải ngồi như vậy, người bán họ giới thiệu. Lann không thích hả?". Tôi không hẹn hò với ai nhiều năm lắm rồi.
Người yêu cuối cùng từng quen là lúc trước khi trở thành giảng viên dạy ở trường nữa là. Khi gặp được Lapat hồi năm nhất thì tôi càng không nhìn ai hay có ý định cặp với ai nữa. Ngày qua ngày chỉ toàn làm việc. Ngày nghỉ thì nghỉ ngơi ở nhà đọc sách, không thì tiệc tùng với tụi Krist và bạn bè mà trong đó có Lapat nữa.
"Nó là chỗ ngồi dành cho người yêu đó. Anh không xấu hổ với người khác hay sao? Hai đứa con trai mà ngồi chỗ như vậy.". Trong rạp phim tối thui và tôi không thấy sắc mặt của Lapat, nhưng giọng điệu của em ấy nghe có vẻ không tự tin cho lắm và không chịu ngồi xuống cho rồi.
"Anh không quan tâm. Người duy nhất anh quan tâm là Lann."
"Nhưng anh là giảng viên đó. Nếu ai thấy..."
"Anh không quan tâm. Việc yêu một ai đó là chuyện riêng tư. Anh làm tốt nhiệm vụ của mình, không làm hỏng công việc. Hơn nữa chúng ta sẽ không nói chuyện này vào hôm nay mà Lann. Nhanh chóng ngồi đi, phim sắp chiếu rồi."
"Ừ". Lapat nhận lời ngắn gọn, buông người ngồi xuống ghế salon.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, để lại một chút khoảng cách. Khi thấy em không nói gì thì nhích tới gần thêm một chút. Lapat vẫn chưa trách nên quyết định ngồi sát vào nhau.
Và Lapat cũng không nói gì nữa luôn.
"Chỉ hôm nay thôi đó, anh Beem.". Giống như em ấy biết tỏng suy nghĩ của tôi nhỉ? Lại nói chặn đầu nhau nữa rồi.
"Ừ, một ngày thôi cũng tốt.". Tôi đáp lại, kéo vai người bên cạnh về phía mình, đẩy đầu Lann tựa lên ngực tôi. Em ấy chịu một cách ngoan ngoãn.
Mừng muốn chết rồi đây.
"Lann!"
"Hửm?"
"Hôn được không?"
"Điên hay sao? Đây là nơi công cộng đó. Dù nói là quên đi, nhưng anh cũng phải tự nhắc nhở mình rằng anh là giảng viên. Một hồi học trò không nể trọng bây giờ.". Giọng lạnh lùng nhắc nhở tôi nghĩ thông suốt lần nữa về vị trí của mình.
"Vậy nếu về phòng thì sao?"
".........Ừm."
"Th..."
"Nhưng cấm làm nhiều hơn như vậy đó.". Trước khi tôi được hỏi rằng thiệt hả, em ấy lại chặn đầu nữa rồi.
"Không làm đâu. Thật sự chỉ hôn thôi. Cảm ơn nhé, Lann.". Tôi đưa tay xuống ôm quanh eo Lapat thật chặt, nghiêng người dựa vào ghế salon. Còn em ấy thì đặt trọng lượng vào người tôi, tựa đầu vào ngực.
Phim bắt đầu chiếu. Hai chúng tôi không nói gì tiếp, buông thả cả thể chất lẫn tinh thần bên cạnh nhau với bộ phim trước mặt.
**************************************
Phim này cũng khá là hay. Lâu rồi tôi không được xem phim trong rạp. Trong khi đang nắm tay Lapat ra khỏi rạp phim, chúng tôi trò chuyện, trao đổi về bộ phim vừa mới xem cùng nhau. Lapat là người trưởng thành, thông minh và phân tích tốt. Nếu người khác nghe có thể sẽ thấy chán bởi vì sự phân tích một bộ phim của hai chúng tôi, có tham khảo cả học thuật và thực tế vào nữa.
Gọi là chỉ có 2 người nói chuyện với nhau mà hiểu được thôi.
Sau khi xem phim, Lapat ghé qua mua đồ dùng cùng một ít trái cây ở siêu thị phía dưới. Tôi xách bịch và nắm tay Lapat nhìn biết bao cửa hàng trong trung tâm mua sắm được một lúc rồi mới mở miệng hỏi.
"Có định đi đâu tiếp nữa không?"
"Không thì hơn. Ngày mai có kiểm tra. Em định về ôn bài."
"Vậy về nhé. Đừng quên lời hứa trong rạp rằng nếu về thì sẽ cho anh hôn đó. Hôn trước rồi mới ôn bài nhé, không hiểu thì anh kèm cho.". Tôi ghẹo như vậy thôi, kèm cái gì chứ? Lapat giỏi muốn chết. Rất ít lần không full điểm. Hên xui, có khi giỏi hơn tôi nữa. Không biết ở nhà nuôi bằng gì mà lại thông minh tới vậy.
"Anh đúng dê."
"Thì chỉ dê với vợ thôi mà."
Người nghe nhăn mặt với tôi nhưng không cãi. Tôi thì bật cười. Chai mặt thì được, xấu hổ thì nhịn mà.
"Lann??". Tiếng của người nào đó gọi tên Lapat làm cho tôi đang cười liền bị ngắt quãng. Khi là giọng con trai thì sự bực bội liền ào tới lần nữa.
Người nào đó mà tôi nói có dáng vẻ trang nghiêm, ăn mặc quần tây cùng áo sơ mi màu nhạt. Tuổi thì cỡ trung niên và hơi hướng cao tuổi luôn rồi.
Ngay cả người già còn thích Lapat của tôi nữa hả trời? Giờ là ai nữa đây? Thầy từ khoa nào à?
"Ba!"
"Hả?". Tôi quay qua nhìn thay phiên qua lại giữa người bên cạnh và người mới tới. Mặt mũi không có giống nhau cho lắm. Lapat di truyền từ mẹ nhiều hơn chắc luôn.
Nhưng giọng điệu mà em ấy dùng để gọi ba mình làm cho tôi vướng mắc rất nhiều. Nó vừa lạnh lùng, vừa xa cách, nhiều tới mức bản thân tôi tưởng rằng đã quen với sự lạnh lùng của Lapat còn phải lạnh sống lưng. Với tôi, người mà em ấy giận ơi là giận còn không lạnh được tới như vậy.
"Lann, tới làm gì ở đây? Còn đây là ai?". Ba Lapat nhìn mặt con trai, nhìn mặt tôi rồi quét mắt xuống nhìn chúng tôi đang nắm tay đan xen vào nhau.
Không cần giải thích có lẽ cũng hiểu được mà không khó khăn gì. Chỉ có một loại người mới nắm tay nhau như vậy, không thể ai khác ngoài người yêu, dù cho tôi và con trai ông ấy vẫn chưa phải là người yêu với nhau đi chăng nữa. Thế nên bàn tay đang nắm lấy Lapat liền nới lỏng ra với sự e ngại. Dù sao họ cũng là cha con với nhau. Dù tôi thật lòng nhưng vẫn muốn Lapat tốt nghiệp trước, rồi hẳn bàn về trạng thái quan hệ của chúng tôi.
Nhưng đối phương chắc không nghĩ như vậy. Bàn tay nhỏ siết lại tới mức suýt nữa bóp chặt. Mồ hôi ẩm ướt chỗ bàn tay bắt đầu tăng nhiều thêm.
"Là người yêu của con.". Tôi suýt nữa đã kêu lên lớn tiếng khi mà nghe thấy Lapat trả lời ba như vậy.
"Người yêu? Con trai ấy hả?". Người làm cha ngớ ra một chút, nhưng vẫn có thể kiềm nén được tốt. Chỉ có ánh mắt không hài lòng được truyền tới chỗ tôi.
"Rồi sao? Con yêu anh ấy."
"Yêu hả? Con yêu con trai? Sao lại có thể được chứ? Cậu làm nghề gì vậy? Mặt mũi, dáng vẻ cũng được, thiệt không nên là gay mà.". Cuối lời có vẻ như đang nói với tôi nhỉ?
"Ít ra con cũng dám chắc rằng con và anh ấy sẽ không bao giờ phản bội nhau giống như tình yêu giữa nam và nữ đâu.". Lapat nói cùng với việc liếc mắt phía sau ba của mình.
Chỗ đó có một người con gái xinh đẹp mà giờ tôi mới để ý thấy rằng đang đứng ở đó. Dáng vẻ có lẽ cỡ hai mươi tuổi hay hai mươi mấy, mặc đồ sinh viên nữa.
"Nó là chuyện của người lớn. Con không có quyền quyết định chuyện này.". Ba Lapat rút lại ánh mắt từ tôi rồi quay về phía người nói lần nữa.
"Ba cũng không có quyền quyết định cuộc sống của con. Chỉ có mẹ mới có thể nói với con rằng con có thể quen được với anh Beem hay không."
"Lann!!!"
"Có chuyện gì không ạ, thầy Jak?". Cô gái phía sau đi tới gần, đưa tay lên quàng vào tay ba của Lapat và nhìn về phía chúng tôi.
Bàn tay nhỏ đang nắm tay tôi càng bóp chặt tới mức run rẩy. Tôi siết chặt bàn tay lại mặc dù vẫn chưa hiểu gì cho lắm.
Theo như những gì nhớ được, Lapat từng kể rằng ba và mẹ mình sắp ly dị nhau, bởi vì mẹ bắt gặp ba có người khác.
Người khác đó chắc là cô gái này nhỉ?
Rồi gọi ba của Lann là thầy Jak là thế nào?
"Con xin phép. Đi thôi, anh Beem.". Lapat hạ thấp giọng xuống như muốn kiềm nén cảm xúc, kéo tay tôi đi ra khỏi chỗ đó mà không nghe tiếng gọi của ba mình. Tôi định đưa tay lên vái chào nhưng kẹt ở chỗ bàn tay nhỏ đang nắm lấy. Chỉ có thể cúi đầu xin lỗi lại và đi theo lực kéo của người nhỏ con phía trước.
**************************************
Trên đường về phòng, em ấy không nói lời nào. Và tôi vẫn chưa muốn hỏi nên để cho Lapat bình tĩnh lại một chút. Định là về tới phòng thì sẽ pha ly cacao nóng hay sữa ấm cho rồi mới hỏi lần nữa.
Nhưng khi cánh cửa phòng đóng lại, thân người của tôi liền bị chủ nhân căn phòng đẩy vào sát tường và áp môi lên một cách mạnh bạo, chen đầu lưỡi vào ngay mà không hề có sự cảnh báo gì.
"Làm gì vậy Lann?". Tôi đẩy vai Lapat ra xa người, nhìn em ấy một cách khó hiểu.
"Thầy muốn có được em không? Chúng ta cùng nhau vui vẻ đi.". Lapat trở thành Lapat đã từng khiêu gợi tôi như trước lần nữa, vuốt ve đầu ngón tay lên lồng ngực cùng lúc cởi nút áo của tôi nữa.
"Lann, tại sao lại làm như vậy?". Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ, dừng lại mọi hành động. Nhưng người trước mặt vẫn cố gắng khiêu gợi tôi cho được. Ánh mắt khiêu khích giả tạo mà sâu bên trong lại quá là trống rỗng, cùng đôi môi di chuyển tới gần chạm vào môi của tôi lần nữa.
Ngọt ngào giả tạo, là điều mà tôi nghĩ lúc cái miệng nhỏ chèn ép, khiêu khích du͙ƈ vọиɠ của tôi một cách ngập ngừng.
"Anh không có mắc cười đâu Lann. Bị gì thì nói chứ. Anh có thể lắng nghe Lann mà. Đừng làm như vậy.". Tôi đổi sang nắm lấy vai nhỏ và đẩy ra xa lần nữa. Khi tay được tự do thì em ấy liền đưa ôm vòng quanh cổ của tôi, áp thân người tới gần, cố tình để cho áo cổ rộng mà tôi nhiều lần lén nuốt ngụm nước bọt lớn, tuột xuống làm lộ ra một bên vai mịn màng.
"Tôi làm gì? Thì đã hứa rồi rằng sẽ cho hôn rồi mà. Tôi chịu hơn mức hôn nữa đó. Muốn ngủ với tôi mà không phải sao? Bây giờ tôi chịu rồi đây. Tôi dạng chân ra cho thầy rồi, còn làm giá cái gì nữa?"
"Lann!". Tôi nhìn người nói chuyện với tôi, nhưng ánh mắt lại không phản chiếu hình ảnh của tôi ở trong đó. Giống như em ấy nói với người nào khác thì đúng hơn.
"Ngủ với tôi. Không thì tôi sẽ đi ngủ với người khác. Ai đây nhỉ? Thầy Tinn được không? Anh ta muốn tôi mà."
"Lapat!!!!"
"Đừng có lên giọng. Anh không có quyền. Anh cũng giống như ba thôi, ngủ với học trò của mình. Đáng ghê tởm, gớm ghiếc, phản bội, có thể bỏ được cả người đã ở cùng mấy chục năm bởi vì người phụ nữ đó."
"Bao lâu nay Lann khiêu khích anh, hôn anh, mặc dù chưa bao giờ có ý định bước qua vạch giới hạn là bởi vì chuyện của ba phải không?". Tôi vướng bận chuyện này suốt.
"Đúng vậy. Anh cũng giống như ông ấy thôi. Giả tạo làm người tốt, nói rằng sẽ làm
người thầy tốt, nhưng thật ra lại thối nát, muốn có được tôi tới nỗi run cả người, chỉ có ham muốn và du͙ƈ vọиɠ, gớm ghiếc."
"Không phải, nó khác nhau. Anh muốn có được Lann bởi vì anh yêu Lann, không phải bởi vì điều gì khác.". Tôi nói một cách bình tĩnh khi đối phương có vẻ đã mất tỉnh táo, không thể kiểm soát được chính mình nữa.
Chưa từng thấy Lapat trở nên như vậy bao giờ.
"Haizz, tưởng rằng tôi sẽ tin hay sao? Nếu muốn tôi tin thì ngủ với tôi đi, làm với tôi ngay bây giờ thì tôi sẽ tin."
"Anh hiểu rằng Lann đau, nhưng đừng mỉa mai gia đình bằng cách thức này. Anh quan hệ với Lann bởi vì tình yêu. Anh đã hứa với chính mình rằng anh sẽ không làm như vậy nữa cho tới khi Lann tốt nghiệp."
"Không tin. Tôi không tin. Ngay cả họ đã ở với nhau mấy chục năm mà còn thôi nhau được. Tôi không bao giờ tin vào tình yêu quái quỷ này nữa."
"Dù Lann không tin cũng không sao. Chỉ cần cho anh ở bên cạnh, cho anh chứng minh. Dù là mấy mươi năm, anh cũng đợi Lann được."
"Đừng có xen vào chuyện của tôi. Nếu không ngủ với tôi thì cút ra khỏi cánh cửa. Tôi sẽ đi tìm người khác.". Lapat bắt đầu nổi giận và đẩy tôi ra cho trống đường.
"Không! Đừng làm như vậy, Lann. Anh không muốn Lann phải mỉa mai bằng cách này. Bây giờ Lann vẫn còn đang giận. Nhưng nếu Lann tỉnh táo lại, Lann sẽ hối hận."
*Chát*
"Người như anh không có tư cách dạy dỗ tôi đâu. Anh cũng cưỡng bức tôi, ghen tới mức mù quáng không khác gì.". Lapat trách móc tôi một cách tàn nhẫn cùng với việc đem bàn tay tát lên mặt của tôi thật mạnh.
"Chính bởi vì như vậy anh mới hối hận và cảm thấy tội lỗi cho tới tận bây giờ đây. Anh đang dùng bài học của anh để nói cho Lann biết rằng chúng ta sẽ đau đớn tới mức nào với hậu quả mà chúng ta đã làm ra bởi sự thiếu tỉnh táo."
"Tránh ra. Không thì tôi sẽ tát anh nữa."
"Tát đi. Nếu nó làm cho Lann an tâm và không đi khỏi đây."
*Chát* *Chát* *Chát*
Bàn tay nhỏ đánh liên tục không nương. Tôi đứng cho em ấy đánh, không định ngăn cản. Lực nho nhỏ đó không làm cho tôi đau bằng việc em ấy đang cảm thấy đau đớn như bây giờ đâu. Lapat đổi từ tát mặt sang đấm lên ngực. Một lúc sau thì dừng tay lại, chỉ còn lời trách móc và nước mắt bắt đầu chảy.
"Hức... Không, tôi không tin. Một ngày nào đó anh gặp người khác, anh cũng sẽ phản bội, làm giống như ba. Khi thấy sinh viên nữ tới khiêu gợi thì không kiềm chế được chính mình. Anh cũng giống như ông ta thôi. Lúc trước ông ấy cũng cư xử như người tốt giống anh, là người thầy tốt giống anh, nhưng cuối cùng..."
"Lann, nếu muốn khóc thì cứ khóc ra đi, để cho nhẹ lòng. Anh ở tại đây, luôn luôn lắng nghe Lann. Anh sẽ ở bên cạnh Lann dù cho Lann không tin hay không còn yêu anh đi chăng nữa.". Tôi ôm người cố nhịn tiếng nức nở vào lòng. Chỉ vậy thôi, tất cả sức chịu đựng của Lapat liền vỡ nát. Biết bao nhiêu nước mắt giống như đã kiềm nén suốt mấy tháng trời chảy ra tới nỗi em ấy suýt nữa thở không được.
"Anh Beem... Huhuhuhu..."
Tôi bế Lapat tới ngồi trên ghế salon, ôm em ấy chặt nhất có thể, không dùng lời nói gì để an ủi em ấy ngoài vòng tay của mình. Một lúc sau bàn tay nhỏ đưa lên ôm tôi lại. Tiếng khóc, tiếng nức nở giống như của đứa trẻ nhỏ từ từ yếu đi sau khi trôi qua gần nửa tiếng đồng hồ.
Lapat khóc tới nỗi ngủ thiếp đi 2 tiếng đồng hồ. Tôi bế em ấy đặt lên giường, nằm nghiêng ở bên cạnh, ôm em ấy suốt cho tới khi em ấy mở mắt ra thức dậy lần nữa. Đôi mắt đỏ và sưng phù quay qua nhìn tôi.
"Đỡ hơn chưa, Lann?". Tôi nắm chặt tay Lapat, mỉm cười nhạt với em ấy.
"Ừ, xin lỗi. Em hơi mất tỉnh táo một chút.". Em ấy quay lại trầm tĩnh lần nữa, nhưng ánh mắt lạnh lùng từng nhìn tôi đã biến mất. Chỉ còn lại cảm giác chán nản.
"Không sao, anh hiểu. Con người ai cũng phải có chuyện phiền muộn tới mức không tìm ra lối thoát. Càng lớn lên, vấn đề sẽ càng nặng và nhiều hơn theo độ tuổi thôi."
"........."
"Nhưng Lann hãy nhớ rằng Lann vẫn luôn có anh. Không an lòng chuyện gì thì Lann cứ nói chuyện với anh. Anh sẵn sàng lắng nghe Lann mọi chuyện. Mặc dù một số chuyện không có lối thoát cho mình, nhưng ít ra Lann cũng được giải tỏa ra."
"Không có cách nào để mọi thứ quay lại như trước sao, anh Beem?"
"Anh không quen biết ba và mẹ Lann, không biết chi tiết gì nhiều. Nhưng bản thân Lann cũng có tình yêu, Lann có hiểu không? Rằng đôi khi chuyện tình yêu là chuyện của 2 người mà họ phải tự mình giải quyết. Dù ông ấy làm cho mình thất vọng, đau buồn, không giống như mình mong muốn, nhưng ông ấy vẫn là ba của Lann, có công ơn sinh ra Lann. Ánh mắt mà ông ấy nhìn Lann một cách lo lắng như hôm nay, nó là sự thật. Mặc dù quan hệ vợ chồng đã kết thúc, nhưng từ "ba" và "mẹ" không có kết thúc theo đâu. Tình yêu, sự lo lắng dành cho Lann, nó không có mờ nhạt đi đâu."
"Nhưng ông ấy phản bội mẹ, phản bội gia đình. Người đó không đáng để được gọi là ba nữa là."
"Con người ai cũng có lý do của mình, có tốt có xấu trộn lẫn vào nhau, không có ai tốt 100% đâu. Mọi người đều có mặt tối của mình. Lann không nên phán xét trong khi vẫn chưa nói chuyện với ba."
"Em phải nói chuyện với người nɠɵạı ŧìиɦ nữa à? Nó đã rõ ràng tới cỡ nào rồi rằng ông ấy say mê cô gái có tuổi bằng con trai mình. Dẫn đứa nhỏ mặc bộ đồ sinh viên đi trung tâm mua sắm mặc dù bản thân là thầy và đó còn là học trò mà mình dạy."
"Dù như vậy, có lẽ ba của Lann cũng có lý do, giống như anh cũng có lý do đây. Bản thân anh cũng không phải người tốt, những gì anh có chỉ là yêu Lann."
"Rồi nó liên quan gì tới chuyện này? Đem cái tốt đổ về mình à? Đừng có mà kiếm dịp ghi điểm. Em vẫn chưa tha lỗi cho anh đâu.". Giọng điệu và sắc mặt Lapat đã đỡ hơn một cách thấy rõ. Mặc dù miệng nói là không tha lỗi cho, nhưng cũng không có giận và xem tôi là người khác giống như lúc nãy nữa.
Tôi nghĩ rằng khi em ấy được giải tỏa thứ đã kiềm nén trong lòng thì em ấy đã cảm thấy đỡ hơn. Bao lâu nay, có lẽ Lapat chưa từng nói chuyện này với ai, ngay cả bạn thân. Tụi đó có thể biết được vài chi tiết, nhưng cũng không có nghe Lapat nói về cảm giác của bản thân như vậy.
"Có đau không?". Người hỏi đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má của tôi. Sắc mặt có vẻ hối lỗi.
"Không sao đâu. Những gì anh đã làm với Lann, bị bấy nhiêu còn ít quá nữa là."
"Em xin lỗi."
"Không cần phải xin lỗi đâu. Anh mới là người phải xin lỗi. Anh chưa từng biết rằng Lann có vấn đề lớn tới như vậy nên không giúp đỡ. Cứ nghĩ rằng chắc Lann chịu đựng yêu anh nhiều quá không nổi nên mới khiêu khích.". Bởi vì không muốn em ấy căng thẳng nên tôi đổi chủ đề.
"Có tự mê mình quá không vậy?"
"Anh không tự mê đâu, Lann mới là người mê anh tới mức nhịn không nổi. Lúc nãy nói gì ấy nhỉ? Muốn anh ngủ với Lann phải không?"
"Kh... Không. Em... Em mỉa mai thôi, anh cũng biết.". Lapat bắt đầu dè chừng, lùi lại ra sau. Tôi kịp nắm lại eo.
"Không biết đâu, anh xem như nói thật. Vậy mình ngủ thôi."
"Ngủ?"
"Ừ, ngủ. Hôm nay cho ôm để nằm ngủ một chút nhé.". Tôi nói xong liền kéo Lapat về mình. Em ấy bất ngờ tới nỗi giật mình, nhưng tôi không làm gì nhiều hơn nằm ôm. Một lúc sau thì em ấy thư thả hơn.
"Chắc là không được ôn bài rồi quá."
"Dù không ôn, anh vẫn tin là Lann làm được. Nghỉ ngơi đi, đừng phiền lòng chuyện gì khác nữa."
Tôi ôm và vuốt lưng dỗ dành Lapat liên tục. Đợi cho tới khi hơi thở của đối phương ra vào đều đặn rồi mới nhắm mắt theo.
Chúng tôi ngủ trong vòng tay của nhau mà không có quan hệ nóng bỏng gì hết. Đối với tôi, chỉ bấy nhiêu thôi tôi đã hạnh phúc rồi. Chỉ cần Lapat chịu quay lại tin tưởng tôi như trước, chịu cho tôi ở bên cạnh, dù là gì thì tôi cũng sẽ làm.
Làm mọi thứ để em ấy hạnh phúc, mặc dù chuyện gia đình thì tôi chỉ có thể lắng nghe.
Nhưng ít ra, tôi phải giải quyết chuyện thằng Tinn cho bằng được. Phải an tâm rằng nó sẽ không quay lại đụng vào người của tôi nữa.
Dù cho phải đánh đổi bằng cái gì đi nữa, tôi cũng sẽ bảo vệ Lapat.
---------- End Chap 38 ----------