Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

{ = Krist = }

Tối qua dù cho có chuyện phiền lòng nhưng lại là đêm mà tôi ngủ ngon nhất. Việc được trò chuyện sự vướng bận trong lòng nhiều năm làm cho tôi cảm thấy giống như được giải tỏa, cảm thấy rất dễ chịu về việc có một ai đó nghe mình tâm sự.

Tôi mở mắt ra vào giờ sáng trễ. Abo vẫn nằm ngủ, hơi thở đều đặn. Vòng tay cứng cáp ôm quanh người tôi giống như mọi lần. Khuôn mặt yên bình và ưa nhìn làm cho tôi vô thức ngắm nhìn liên tục. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đối phương bắt đầu cử động mí mắt... Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, không muốn cho Abo biết là tôi đang nhìn lén.

Sự ấm áp trên trán là điều đầu tiên tôi cảm thấy sau khi anh ấy cử động. Sự mềm mại từ lực nhấn làm cho biết được rằng anh ấy đang dùng môi hôn lên trán tôi. Hôn lặp đi lặp lại nhiều lần tới nỗi tôi chịu không nổi, tự nhiên mặt nó lại nóng lên.

"Ư... Đủ rồi.". Nếu không nhanh chóng quay mặt trốn thì tôi khoe cái mặt đỏ ra chắc luôn.

"Giọng không giống như vừa mới dậy gì hết. Sao thích dậy trước vậy?"

"Em nghỉ ngơi đầy đủ mà. Anh không có ngủ tận mấy ngày, dậy sau cũng không có lạ. Mà ngủ đã giấc rồi hả?"

"Ừ, ngủ ngon cực kỳ, lại còn ấm nữa.". Vòng tay siết chặt hơn làm cho cơ thể chúng tôi áp sát nhau. Bản thân tôi cũng cảm thấy ấm không khác gì đối phương, thế nên vùi mặt lồng ngực rộng.

Gần 10 phút không một cuộc đối thoại, nhưng lại không cảm thấy ngột ngạt gì. Chúng tôi nằm ôm nhau trong im lặng như vậy. Abo dùng ngón tay luồn vào trong mái tóc rồi lại kéo ra, để cho sự im lặng xây dựng cho mối quan hệ trở nên vững vàng hơn một cách chậm rãi. Dù không nói gì hết, tôi vẫn cảm thấy an lòng khi mà cứ ở đây như vậy.

"Abo!". Tôi gọi sau khi thời gian trôi qua một lúc lâu. Người nằm đùa tóc tôi ngước mặt lên nhìn một chút.

"Hửm?"

"Hôm nay cùng nhau tới bệnh viện vào buổi trưa được skhông?"

"Sao vậy? Em có việc gì hả? Hay là không khỏe?". Câu nói cuối cùng người nói nhanh chóng đẩy tôi ra quay lại nằm ngửa, ngồi dậy rồi đưa tay lên chạm vào trán và cổ tôi ngay lập tức.

"Em không có. Khỏe re. Chỉ là suy nghĩ suốt mấy ngày rồi, rằng nên đi giúp công việc cho anh. Bây giờ đang kết thúc học kỳ, anh vào dạy việc chút đi. Có mệt không?"

Dù sao vào học kỳ 1 tôi cũng phải đi thực tập ở bệnh viện sẵn rồi. Bắt đầu lúc nào cũng giống như nhau. Nhưng nếu kêu tôi đợi tiếp thì cũng không thể chịu đựng nhìn anh ấy như vậy nổi nữa. Abo làm việc nặng quá mức, cả công việc điều hành và công việc bác sĩ.

Càng vào lúc bác Pawee bàn giao gần như mọi thứ cho anh ấy làm một mình, rồi tôi cứ nằm ở không, đợi tới giờ trưa thì đi ăn cơm với anh ấy, thì nó có vẻ nhàm quá không?

"Có chắc không? Em học nặng cả học kì, nghỉ ngơi cũng được. Thực tập rồi hẳn tới giúp."

"Nhưng em lo. Anh gần như không có được ngủ đó. Hay là anh nghĩ em không có ích gì với anh, đi giúp chỉ tổ vướng víu?"

"Khùng quá, Krist. Anh chưa từng nghĩ như vậy. Muốn làm cũng được, không nói gì đâu. Nếu vậy buổi trưa sẽ dẫn vào nhé.". Abo lại mỉm cười dịu dàng nữa rồi.

Anh ấy hôn nên trán 2, 3 lần nữa, dậy khỏi giường để gọi cho chị Nida, thư kí của anh ấy, ra lệnh chuẩn bị tài liệu nhằm cho tôi vào nghiên cứu công việc vào buổi chiều. Sau đó thì đi mất vào trong phòng tắm.

Tôi thay bộ đồ đơn giản, cầm chìa khóa xe và bóp tiền ra khỏi phòng, mua 2, 3 món ăn từ quán không xa nhà cho lắm và quay về phòng chuẩn bị sẵn bàn ăn. Abo đi ra khỏi phòng ngủ, trong tay vẫn còn vò khăn lông trên cái đầu vẫn còn ướt.

"Đi đâu về vậy? Lúc nãy tìm không thấy đâu hết. Điện thoại thì để lại phòng nữa."

"Đi mua cơm, sợ anh đói.". Tôi mỉm cười đáp, kéo tay Abo tới ngồi xuống ghế salon, giành khăn từ tay và lau tóc giùm cho.

"Không cần đâu, anh tự làm được. Em đi tắm đi."

"Em làm cho nhé, để cho anh khỏi mệt.". Cái gì tôi giúp được thì tôi cũng đều muốn giúp. "Em sẵn lòng."

"Em đúng thật là...". Abo lầm bầm nhỏ nhẹ. Tôi không thấy sắc mặt bởi vì khăn lông đang che lại từ góc này và cũng không biết ý nghĩa mà anh ấy muốn truyền đạt là gì.

"Khô rồi, nếu đói thì anh ăn cơm trước đi nhé. Em đã dọn bàn sẵn rồi. Giờ đi tắm trước đã.". Sau khi tóc anh ấy ráo tới mức gần khô thì tôi cầm cái khăn theo để cất vào trong phòng ngủ luôn.

Nhưng cổ tay đã bị nắm lại trước.

"Cho anh làm người duy nhất mà Krist làm như vậy được không?". Giọng điệu và ánh mắt nhìn tôi, nó nghiêm túc tới mức tôi thấy lạ.

"Em làm gì?". Tôi không hiểu, nhưng vẫn mỉm cười lại.

"Chăm sóc, quan tâm, lo lắng và... tim đập mạnh."

"Năn nỉ đi, sẽ giữ lấy mà suy nghĩ.". Tôi chọc.

"Đi mà.". Nhưng bác sĩ lại nói bằng giọng yếu ớt, nhìn bắt ánh mắt van nài.

Quên mất rằng anh ấy là người thẳng thắn tới cỡ nào. Gọi là chai mặt cũng không sai.

"Ơ... Ờ, em nghĩ em đi tắm thì hơn. Hôm nay thời tiết nóng nhỉ?". Tôi lấy tay quạt cho mặt của mình, rồi nhanh chóng trốn tiếng cười hừ hừ của cái tên bác sĩ Abo điên khùng để vào phòng ngủ.

**************************************

"Chào buổi trưa, bác sĩ Prachaya, em Krist.". Chị Nida chào hỏi tôi và Abo bằng giọng vui tươi, đứng dậy khỏi cái ghế trước phòng để chào nữa.

"Xin chào ạ, chị gái xinh đẹp. Nhờ chị giúp đỡ nhé.". Tôi chào lại. Lúc ở phòng đã nghe thấy Abo nói với chị ấy rằng tôi sẽ tới giúp công việc ở đây.

"Được chứ, Krist. Để chị luyện cho nhé. A, hay là bác sĩ Prachaya muốn tự mình luyện cho em ấy ạ?". Chị Nida mỉm cười chọc ghẹo. Từ lần chị ấy mở cửa ra gặp tôi và Abo hôn nhau vào hôm đó, ánh mắt như vậy thấy thường xuyên lắm.

Thường tới nỗi quen luôn rồi.

"Ai cũng được ạ, em không kén đâu. Em dễ dạy lắm đó."

"Nếu vậy thì cho bác sĩ Prachaya tự dạy đi. Chị sở trường việc ngồi dạy hơn.". Ờm... Chị à, đôi khi mấy trò đùa của chị hơi 18+ quá đó ạ. Và có lẽ trò đùa của thư ký khá là vừa lòng người làm sếp, nên tôi mới nghe thấy tiềng hừ hừ nhỏ nhẹ từ người đứng phía sau.

Chào chị Nida xong, tôi liền đi theo Abo vào trong phòng làm việc và có cô thư ký xinh đẹp ôm gần chục tệp tài liệu đặt lên một cái bàn làm việc khác ở trong một góc phòng.

"Hửm? Phòng anh có cái bàn này nữa hả? Tại sao hôm trước em không thấy?". Nó là bàn làm việc nằm ở phía góc xéo so với bàn Abo và quay mặt về phía nhau.

"Bác sĩ Prachaya vừa mới ra lệnh chị chuẩn bị gấp cho em Krist mới hồi sáng. Xong trước khi 2 người vào nửa tiếng đây thôi. Thích góc này không? Chị cho người ta sắp xếp như vậy để cho nhìn mặt nhau dễ một chút, để khi làm việc mệt mỏi thì có động lực... à không... Ý chị là có gì không hiểu, em Krist có thể hỏi ngay lập tức đó.". Chị Nida che miệng cười thích thú trước khi xin phép đi ra khỏi phòng.

Tôi nghĩ chị ấy biết rằng tôi ở trong vị trí gì. Đáng lạ là chị ấy nên cảm thấy ngạc nhiên khi mà sếp bị ba ép cưới con trai, thế mà ngoài việc không nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ ra, lại còn thích thú nữa chứ.

Hay chị thư ký là hủ nữ vậy? Hờ hờ!

"Lát anh sẽ giải thích công việc của em sau nhé. Bây giờ đi vòng quanh xem bệnh viện trước, thấy được không? Một số chỗ em chưa từng xem mà. Để cho biết được bệnh viện của chúng ta có những bộ phận nào, xem như là việc dẫn đi tham quan địa điểm làm việc của em trước nữa.". Abo cầm áo blouse được treo trên ghế làm việc để mặc chồng lên, hoàn toàn trở thành bác sĩ rồi.

Hồi hộp quá. Phải bắt đầu làm việc nghiêm túc phải không? Mọi khi tôi chỉ từng thực tập ở công ty của mình, nhưng lần này phải làm việc ở chỗ khác. Ngại ở chỗ nó không phải là công ty của mình đó.

"Được thôi.". Tôi mỉm cười đáp lại, thân người cứng nhắc.

"Không cần hệ trọng quá đâu. Được tới đâu thì tới đó. Một hồi rồi em cũng quen thôi.". Ưʍ... Câu này quen quen, hình như đã từng nghe qua. Nhưng không phải lúc ở trong phòng làm việc nhé, mà là lúc ở trên giường.

Chết tiệt!

Mặt lại nóng nữa rồi.

Nghĩ gì vậy, cái thằng Krist? Đây là làm việc nghiêm túc đó. Muốn chia sẻ gánh nặng với người ta mà lại nghĩ cái chuyện điên khùng. Phải tập trung làm việc chứ. Tỉnh táo đi, tỉnh táo.

Nghĩ được như vậy, tôi liền giơ tay lên vỗ nhẹ mặt chính mình và thay đổi sang sắc mặt nghiêm túc.

"Sẵn sàng rồi, đi thôi.". Tôi ngẩng mặt lên nhìn Abo và rồi phải nhanh chóng nhìn xuống đất, bởi vì sắc mặt gian manh đó nói cho tôi biết rằng anh ấy cố tình nói cho tôi nghĩ nhiều.

Có phải để cho tôi hết lo lắng không? Bây giờ hết căng thẳng luôn rồi.

**************************************

"Đây là bộ phận cuối cùng của bệnh viện, khoa bệnh nhân nội trú. Có tất cả 4 tầng, từ tầng 12 tới tầng 15. Chia ra mỗi tầng 20 phòng. Và tầng 16 là 10 phòng đặc biệt. Chúng ta chia bác sĩ ra để chăm sóc từng khu vực để cho tiện lúc đi ward round.". Trôi qua gần 3 tiếng đồng hồ với việc dẫn đi xem bệnh viện của bác Pawee.

Ở đây đúng là rất lớn. Chỉ tòa nhà chính thôi thì đã hai mươi mấy tầng, mười mấy bộ phận rồi. Chưa bao gồm cả 2 tòa nhà nhỏ là những tòa nhà cũ xưa nữa. Làm cho việc giới thiệu địa điểm tốn thời gian hơn đã nghĩ. Bởi vì Abo không chỉ chỉ trỏ để xem những bộ phận khác nhau, mà còn dẫn vào bên trong, giới thiệu và trò chuyện với nhân viên của bệnh viện, cùng với việc giải thích sơ lược công việc của mỗi bộ phận nữa.

Ngoài việc to lớn ra, lại còn sang trọng và kịp thời đại nữa. Dụng cụ y học thì công nghệ cao, không hổ là bệnh viện đẳng cấp châu Á.

"Sao mà anh điều hành được chỗ này một mình vậy? Không hề ngạc nhiên khi mà bộ dạng anh trở thành zombie như vậy.". Tôi nhìn người bên cạnh với sự nể phục. Thấy ba giỏi rồi đó, người trước mặt có giỏi hơn người quá không vậy? Mẹ từng kể rằng bệnh viện này lọt top 3 của Thái và top 10 của châu Á, bởi vì chính tay người này.

Anh Singto

"Thật ra cũng không có làm một mình đâu. Hội đồng quản trị cũng có nhiều người giỏi. Nhưng dạo này như em đã biết, nên ba mới cho anh nhận hết mọi việc quan trọng để làm trước cho tới khi chuyện xong xuôi.". Anh ấy giải thích mà không nói thẳng ra về chuyện nội gián, bởi vì có thể có ai đó nghe thấy. Nhưng tôi vẫn hiểu ý nên gật đầu.

"Ủa? Bác sĩ Prachaya, đi ward round hả? Bây giờ là ca trực của bác sĩ à?". Trong khi Abo chỉ nọ chỉ kia để giải thích về khoa bệnh nhân nội trú thì đúng lúc 2 vị bác sĩ xinh đẹp đi ngang qua. Một trong số đó chào hỏi Abo bằng nụ cười ngọt.

Đẹp thứ thiệt. Tôi đây trơ mắt luôn. Máu casanova nổi vọt lên luôn.

"Xin chào, bác sĩ Jane. Tôi dẫn Krist đi xem bệnh viện. Từ hôm nay, em ấy sẽ giúp việc cho tôi về mảng điều hành. Làm quen với nhau trước cũng tốt đó. Đây là Krist, con trai của bạn ba tôi. Còn đây là bác sĩ Jane và... ơ...". Anh Singto nhìn người đẹp còn lại đang đứng bên cạnh bác sĩ Jane rồi chau mày.

Đừng nói là anh không biết cấp dưới của mình nhé. Không thể tin được, đẹp tới như vậy, là tôi thì chắc đã nhớ được từ giây đầu tiên.

"Là bác sĩ Namtarn. Bác sĩ Prachaya vẫn chưa nhớ được nữa à? Namtarn làm việc ở đây được 2, 3 tháng rồi đó.". Bác sĩ Jane là người giới thiệu thay.

"À, phải xin lỗi nhé, bác sĩ... Namtarn.". Anh Singto hình như có vẻ mơ màng phải không ta? Vừa mới giới thiệu mà lại làm giọng không dám chắc nữa. Sau đó thì nói tiếp. "Tại dạo này công việc của tôi hơi bận rộn một chút, không có thời gian chào hỏi hay trò chuyện với những bác sĩ khác. Cũng nghe thằng Fire nói rằng có bác sĩ mới chuyển tới. Rất vui vì được làm quen."

"Vâng, không sao ạ, bác sĩ Prachaya. Namtarn cũng không trực ca trùng giờ với bác sĩ cho lắm, không thì không được ở cùng một khoa nên lỡ nhau. Cũng rất vui vì được làm quen.". Bác sĩ Namtarn mỉm cười ngọt với Abo, máu casanova của tôi lại nổi vọt lên lần nữa.

Không phải bởi vì vẻ đẹp, mà là tôi có trực giác mạnh về mặt này. Tôi nhìn ra được ánh mắt của phụ nữ (chỉ mắc sai lầm với Lookpare thôi).

Mẹ nó!

"À, vâng. Còn đây là Krist.". Abo quay lại giới thiệu tôi lần nữa, nên tôi đưa tay lên vái chào cả 2 bác sĩ xinh đẹp lớn tuổi hơn cùng với nụ cười.

"Xin chào ạ. Em vẫn còn là sinh viên. Tại học kỳ tới sẽ thực tập với A... ơ... anh Singto ạ. Nếu có gì khuyên bảo thì xin nhờ giúp đỡ ạ."

"Em Krist dễ thương ghê. Chị cũng nhờ em giúp đỡ nhé.". Bác sĩ Jane mỉm cười thân thiện với tôi, giống như bác sĩ Namtarn.

Nhưng tôi thích bác sĩ Jane hơn. Không biết nữa. Có khi là vì ánh mắt của bác sĩ Jane không có gì giống như người còn lại.

"Chị cũng nhờ em giúp đỡ nhé, Krist. Cả bác sĩ Prachaya nữa. Chỉ từng nghe qua tên, không hề biết là chủ nhân bệnh viện vẫn còn trẻ tới như vậy.". Bác sĩ Namtarn mỉm cười ngọt với Abo lần nữa.

"Nếu vậy thì không làm phiền nữa ạ. Mời bác sĩ Prachaya và em Krist tự nhiên. Đi thôi, Namtarn.". Bác sĩ Jane mỉm cười với chúng tôi một cách e ngại lần nữa rồi quay qua nói với bác sĩ Namtarn bằng giọng hơi gắt gỏng một chút. Một thoáng tôi cảm thấy bác sĩ Jane dường như không hài lòng, sau đó nhanh chóng kéo tay bác sĩ Namtarn đi. Tôi nhìn theo lưng 2 người phụ nữ trong áo blouse bước đi, giống như đang tranh cãi nhỏ nhẹ bằng sắc mặt căng thẳng.

"Chúng ta nên về phòng làm việc được rồi đó, để còn bắt đầu giải thích và giao phần việc của em cho kịp trước khi anh trực a.". Abo tới nắm lấy cổ tay tôi, dẫn đi về phía thang máy để lên tầng ban quản trị.

"Abo thấy bác sĩ Namtarn thế nào?". Tôi hỏi thử.

"Thế nào? Không biết nữa. Không có quen biết. Hỏi làm gì? Hay là em thích như vậy?". Người nói nhìn hung dữ cùng với lực bóp ở cổ tay được tăng lên một chút.

"Không có, chỉ hỏi. Thấy bác sĩ Jane ra vẻ chiếm hữu là lạ."

"À...". Khi có được câu trả lời hài lòng thì lực bóp ở cổ tay liền giãn ra. "Cũng nghe thằng Fire nói rằng 2 người này thân nhau lắm, lúc nào cũng dính với nhau hết."

Kết quả từ việc thử nghiệm, Perawat này đã có kết luận rằng: bác sĩ Prachaya đúng là khờ khạo.

Thôi kệ, không biết thì cứ tiếp tục không biết, vậy là tốt rồi. Không có ngu mà nói đâu.

"Ừ". Tôi đáp lời rồi quay qua nhìn về phía bác sĩ Jane và bác sĩ Namtarn đang đi lần nữa.

"Đem thời gian quan tâm chuyện khác đi bắt đầu làm việc đi. Đi được rồi. Đừng nhìn người khác chứ, Krist.". Abo chuyển từ cổ tay sang nắm lấy bàn tay tôi.

"Khoan, khoan. Đây là bệnh viện đó, Abo.". Tôi rút tay ra, nhưng bàn tay lớn bóp chặt dữ lắm.

"Thì bệnh viện. Em thấy nó là trung tâm mua sắm hả?"

"Ghẹo gan hả? Ý em là nắm tay làm gì? Em 20 rồi đó, tự đi được."

"Đâu phải nắm vì nhỏ hay lớn đâu, nắm bởi vì muốn nắm."

"Một hồi người khác đem đi đồn bây giờ.". Tôi nhìn thách thức.

"Ví dụ như?"

"Bác sĩ mua trai thêm đợt nữa, thấy được không? Hừ hừ.". Vẫn còn nhớ hành vi ranh mãnh của tôi lúc mới gặp Abo không? Trước bình rót nước huyền thoại mà chúng tôi suýt nữa đã gϊếŧ nhau chết đó.

"Hừ, đâu thấy cần phải mua đâu. Dù sao cũng đã có được rồi.". Abo cười gian ở khóe miệng, nhìn trái nhìn phải, khi thấy không người thì di chuyển khuôn mặt tới gần, nhấn mũi lên gò má tôi thật mạnh.

"A... Đồ... đồ bác sĩ khùng! Làm cái gì đó? Một hồi người ta thấy.". Tôi sờ gò má của mình. Tại sao dạo này siêng năng làm cho tôi nóng mặt ghê.

Một ngày nào đó tôi sẽ trả đũa. Xin chút thời gian nghĩ kế làm cho Abo mắc cỡ ngược lại đi. Không để cho bị ăn hiếp một mình đâu.

"Nếu người ta không thấy thì không sao phải không?". Ánh mắt thỏa mãn nhìn tới một cách đầy ẩn ý.

"Đồ dê sòm. Đi làm việc được chưa vậy?". Tôi đánh lên cánh tay anh ấy. Đánh trống lảng đi. Sự chai mặt chưa bao giờ đọ lại anh ấy đâu.

"Vâng, vâng. Tùy ý vợ ạ."

"Abo!"

"Hừ hừ, em đúng thật là.". Abo nhìn mặt tôi mỉm cười, nên tôi nhìn lại khó hiểu. Nhưng khi nghe thấy lời mà anh ấy nói tiếp, tôi suýt nữa đã muốn độn thổ bệnh viện để trốn luôn ngay bây giờ. "Nhìn muốn "ôm" thật mà."

Tôi nghĩ không lầm khi chọn việc đi vào trong nắm tay của tên bác sĩ dê này, phải không vậy? Thực tập 3 tháng bao gồm cả thời gian nghỉ hè, tôi có sống sót nổi không đây?

Ý là trái tim của tôi đó, liệu nó có sống sót nổi không đây?









**************************************



Sau khi thực tập nặng nề được 1 tuần, công việc ở bệnh viện không dễ nhưng cũng thách thức cực kỳ. Ban đầu tôi cũng khó hiểu tại sao Abo phải ôm việc nặng tới như vậy, mặc dù một số việc cũng không gấp. Nhưng bây giờ tôi đã biết là vì sao.

"Đó có phải đảo mà tụi mình sẽ ở lại không vậy, Krist? Cái thấp thoáng đó đó. Đúng đẹp luôn, ngay cả khi nhìn từ xa đó.". Tonnam chỉ về phía mảnh đất lớn nổi lên giữa biển Andaman. Đảo màu trắng, được bao phủ bởi những cái cây lớn và rừng xanh lá giữa nước biển màu ngọc lục bảo. Dù cho nhìn bao nhiêu lần, tôi cũng đều thật sự say mê nơi này.

Đúng vậy. Abo làm việc nặng, không phải chỉ vì làm việc thay bác Pawee và hội đồng quản trị, mà là giải quyết công việc để dẫn tôi đi chơi theo lời hứa.

Thật sự cảm thấy vui vì đã quyết định giúp việc anh ấy. Không thì sẽ cảm thấy có lỗi giống như lần mà anh ấy đổi ca trực 3 ngày liên tục để trông chừng tôi đi chơi Songkran chắc luôn.

"Ờ, đảo đó đó. Mày ở đó rồi sẽ không muốn về giống tao chắc luôn. Nước trong, san hô đẹp, cảnh mặt trời lặn lại cực kỳ lãng mạn nữa.". Tôi khoe giống như mình là chủ nhân cái đảo.

"Hèn gì.". Tonnam cười gian manh là lạ với tôi.

"Mày hèn gì cái gì?"

"Thì hèn gì... ra là lãng mạn như vậy, mày với Abo mới quay về rồi có thái độ là lạ với nhau. Chắc là chuyến đi honeymoon của mẫu hậu mày có hiệu quả. Hừ hừ.". Thằng bạn xấu xa! Chỉ việc tao bị Abo tán tỉnh mỗi ngày là tao đã mắc cỡ muốn chết rồi, mày còn siêng năng chọc ghẹo không ngừng nữa.

"Lãng mạn hay không, mày phải tự mình chứng minh, Ton. Mong rằng sẽ được thai sinh đôi trong bụng từ thằng Jins đem về nhé.". Tôi vỗ vai chọc trả đũa Tonnam. Người đứng kế bên nó liền mỉm cười thích thú dữ dội.

"Thằng Krist chết tiệt!!". Tonnam chỉ mặt chửi, nhưng nó lại đỏ hết cả mặt.

"Sao? Mày còn chọc tao được, khi tự mình bị thấy sao nào? Mắc cỡ chứ gì? Không cần lo, bạn Ton. Tao sẽ chuẩn bị phòng honeymoon ngọt ngào, thấy phong cảnh mặt trời mọc, mặt trời lặn đặc biệt nhất cho mày luôn. Không cần sợ là sẽ chơi nhau tới nỗi không thấy trăng thấy trời nhé, bạn yêu dấu. Chỉ cần mở màn, không cần cử động người luôn đó, mày ơi! Hahahaha!". Tôi trả đũa xong thì liền chạy trốn tiếng la lối của nó. Mày là Jins giữ tay Tonnam lại, không cho chạy theo đá tôi.

Có phòng như vậy hay không cũng chả biết đâu. Chỉ muốn chọc nó thôi.

"Đừng chạy chứ Krist. Một hồi say thuyền tới nỗi ói nữa bây giờ. Tới đây ngồi.". Tôi đang định chạy qua chọc Lann và anh Beem ở sau thuyền bằng cùng một trò đã dùng với Tonnam, thì Abo đã kéo tay lại cho ngồi xuống bên cạnh mình.

"Uống thuốc chống rồi. Nhưng không thấy buồn ngủ gì hết, Abo. Chỉ hơi đuối một chút thôi.". Tôi nghiêng đầu tựa vào bờ vai rộng. Từ lúc làm việc cùng nhau, chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Nhiều thứ cũng trở nên tự nhiên theo.

"Thì bởi vì đảo nó cách xa đất liền không tới 1 tiếng mà, thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng. Nhưng em thấy sao rồi? Không đau đầu nữa phải không?". Abo đưa tay lên chạm vào trán, sắc mặt lo âu một chút bởi trải nghiệm ngồi thuyền đánh cá rồi tôi bị ói.

"Không đâu. Thuyền cao tốc không đảo giống như thuyền của anh Kheng, gió mát nữa. Nhưng đói ghê, không biết bác Mali sẽ làm món gì cho chúng ta. Lần này mẹ đã nhấn mạnh là làm món không cay cho Abo nữa đó.". Kỳ này mẹ không có đưa tới. Hai chúng tôi đã từng tới rồi, có thể giới thiệu cho bạn bè được.

"Sao mà bằng trứng chiên lá quế của em được. Dạo này không hay được ăn gì hết. Chiều nay nấu cho chút đi.". Abo ôm eo làm nũng như con nít.

"Biết rồi mà. Nấu cho cũng được. Ngưng ôm được chưa? Một hồi thằng Karn nó chọc bây giờ.". Tôi lén liếc nhìn người ngồi bên cạnh tôi. Sắc mặt nó trầm lặng mặc dù tôi tưởng là nó sẽ chọc nữa kìa.

Kỳ lạ?

Dù cho nó ít nói, mặt ngơ tới mức nào, nhưng nếu thấy Abo ôm tôi tới như vậy, ít ra nó truyền ánh mắt tới chọc ghẹo cũng đỡ.

Mà phải nói là sau Songkran, tôi đi giúp việc cho Abo mỗi ngày. Bận tới nỗi không có liên lạc với đứa bạn thân nào. Lúc đầu Karn gửi tin nhắn qua nói là định không đi nữa đó, nhưng tôi, Tonnam, Lann đeo bám rồi hỏi lý do, cuối cùng nó chịu đi thay cho việc giải thích rằng tại sao lúc đầu nói là sẽ không đi nữa.

Tôi ngước mặt nhìn người ngồi ở phía bên kia Abo. Anh bác sĩ Fire cũng lạ. Hai người này biết ngồi tách nhau nữa hay sao? Nếu tính ra trong nhóm bọn tụi, đôi của anh bác sĩ Fire và Karn nhìn có vẻ là đôi ngọt ngào ra mặt nhất rồi, bởi vì anh Fire thích làm nũng thằng sloth còn hơn cái gì nữa.

Hôm nay vẫn chưa thấy nói chuyện hay nhìn mặt nhau gì hết. Anh Fire chỉ có sắc mặt khó xử như không muốn tới. Còn bạn thân tôi thì bất

động tới đáng sợ, hành xử còn hơn tượng đất nữa.

Tôi cất đi sự thắc mắc cho tới khi chúng tôi tới đảo. Sau khi giới thiệu bác Mali, Matoom và anh Kheng, những người sẽ chăm sóc cho chúng tôi suốt khoảng thời gian ở trên đảo thì chúng tôi kéo nhau lên nghỉ ngơi ở ngôi nhà lớn.

Lần trước tôi và Abo nghỉ ở bungalow trước bãi biển bởi vì chỉ đi có 2 người. Nhưng lần này chắc không được. 8 người con trai. Nên phải lên ngủ ở nhà lớn.

Và cũng đẹp không kém gì bungalow phía dưới hết. 4 căn phòng nghỉ quay mặt về phía bãi biển, có ban công phòng cỡ lớn liên kết với nhau. Cánh cửa ra vào ban công bằng kính trong suốt cùng với màn che dày. Thân phòng nghỉ sơn màu da trời tươi tắn, không hổ là nhà nghỉ dưỡng của tụi người giàu. Ngoài phòng ngủ ra, còn có khu vực tập thể như phòng khách cỡ lớn và ban công rộng liên kết nhau tại ban công phòng ngủ. Cầu thang xuống biển cũng dính vào ban công đó.

Ghế salon giường cùng bộ bàn ghế lớn cùng bếp nướng barbeque. Còn trước bãi biển, lần này anh Kheng chuẩn bị chỗ cho chúng tôi ngồi vào ban đêm nữa. Cảm giác giống như lửa trại, nhưng đẹp hơn bởi tấm đệm lớn bao quanh chồng đá sỏi và cái dù to bằng mái nhà.

"Lần này thêm nhiều thứ nhỉ.". Tôi quay qua nói với Matoom, người dẫn chúng tôi lên nhà lớn.

"Đúng ạ. Phu nhân nói rằng bạn bè anh Krist tới đông, thế nên tụi em chuẩn bị thêm chỗ để mọi người chơi nữa, sợ mọi người chán. Anh Kheng nói là nếu muốn đi đánh bắt mực nữa thì cứ nói nhé, sẽ dẫn đi.". Tôi mỉm cười gượng với Matoom ngay lập tức. Đánh bắt mực là trải nghiệm đáng xấu hổ của tôi suốt cả đời.

"Cảm ơn nhé, Matoom. Để anh hỏi bạn bè cho. Hôm nay sắp tối rồi, chắc là chỉ nằm nghỉ thôi. Buổi chiều tối anh sẽ xuống ăn cơm ở chỗ cũ nhé, nói với bác Mali nữa đó. À, anh mua bánh và chocolate tặng mọi người nữa đó. Mở hành lí rồi anh sẽ đem đi đưa cho.". Cô bé tóc thắt bím mà tôi vừa mắt giống như một đứa em gái liền mỉm cười tươi ngây thơ khi nghe thấy lời nói của tôi.

"Cảm ơn ạ, anh Krist. Vậy Matoom xuống giúp mẹ nấu bữa tối trước nhé. Cứ tự nhiên ạ. Muốn cái gì thì cứ gọi.". Matoom đưa tay lên vái chào chúng tôi rồi chạy xuống cầu thang, đi về phía nhà bếp.

"Vậy chia phòng trước. Có 4 phòng, ngủ thế nào đây?". Tôi quay về phía 7 mạng còn lại đang ngồi chất đống trên ghế salon trong phòng khách cùng với mỗi người một vali hành lí.

"Tao sẽ ngủ với Lapat.". Anh Beem ra mặt dữ dội đầu tiên luôn.

"Tao ngủ với Ton.". Thằng Jins thấy anh Beem định ngủ cùng người yêu thì cũng làm theo.

"Thôi, tao không ngủ với mày.". Tonnam lắc đầu liên tục.

"Tại sao? Lúc ở Bangkok, tao cũng ngủ với mày suốt. Cứ làm như là chưa từng ngủ với nhau. Đi nào. Đừng để tao phải dùng bạo lực đó, Ton.". Jins không nghe, không quan tâm rằng ai sẽ chia phòng thế nào, liền nắm lấy cổ tay Tonnam, tay còn lại kéo hành lí, thân người đeo balô đi vào phòng ngoài bìa. Tiếng Tonnam la lối vang ra khỏi phòng một lúc rồi lặng đi.

Xong một đôi.

"Đi thôi, Lann. Anh buồn ngủ. Muốn ngủ một chút. Tối qua làm việc vẫn chưa có ngủ nữa.". Anh Beem dắt tay Lann cho đứng dậy khỏi ghế salon.

"Em kiếm cái gì đó ấm ấm cho lót dạ trước khi ngủ, thấy được không? Để cho anh ngủ thoải mái.". Lann không có lì giống như Tonnam. Nó chỉ đứng dậy đi theo một cách dễ bảo rồi vừa đi vừa nói chuyện với anh Beem vào một phòng.

Còn lại 4 mạng: Abo, tôi, anh Fire, thằng sloth. Hai người sau im lặng dữ lắm. Mỗi người quay mặt một hướng, không nhìn vào mắt nhau lần nào.

Xảy ra chuyện gì ta? Cãi nhau hả?

"Ơ... Tính sao đây?". Tôi không biết nên làm thế nào, không biết 2 người đó bị gì nữa là.

"Em ngủ với anh như trước. Còn định thế nào nữa?". Abo cũng đứng dậy, cầm hành lý của tôi đi vào một phòng, nhưng không đi tới nắm tay tôi giống như người khác. Tên Abo khùng chỉ lấy mỗi hành lý thôi.

Chúng tôi ngủ cùng nhau mỗi ngày sẵn rồi mà. Biết là dù thế nào tôi cũng chịu chứ gì?

"Muốn có cảm giác bị kéo vào phòng giống như người ta.". Tôi vô tình để lọt ra suy nghĩ của bản thân. Lúc nhận ra thì đã không kịp bịt miệng rồi. Abo quay qua cười gian ngay lập tức.

"Đổi thành vác lên vai đi vào phòng, thấy được không? Sau đó thì quăng lên giường. Phòng khi có thể đổi hứng.". Tên bác sĩ dê bước chân tới gần, nói chuyện giống như không có ai ở đây.

"Đ... Đồ bác sĩ khùng! Em chỉ nói chơi.". Tôi lùi lại tránh.

"Nhưng anh nói thật. Nhớ lúc đó nhỉ?"

"Lúc nào? Nói cái gì? Không hiểu gì hết. Đem hành lý vào phòng đi, Abo. Không thì không ngủ cùng đó."

"Nếu không ngủ cùng nhau thì ban đêm em sẽ ôm ai ngủ? Không sợ lạnh hả?". Abo vẫn không ngừng bước tới. Tôi lùi tới tận cùng của phòng khách rồi.

"Tao ngủ với mày được không, Krist?". Karn xuất hiện ở bên cạnh, ngay giữa 2 chúng tôi và trầm tĩnh nói. Nếu người không thân sẽ nghĩ rằng nó nói chuyện bình thường. Nhưng đối với tôi, người đã quen nó gần 10 năm, biết rằng nó đang không vui cực kỳ.

"Mày có bị gì không vậy, Karn? Dáng vẻ của mày là lạ.". Tôi bỏ rơi Abo rồi quay qua để ý đứa bạn ngay lập tức.

"Ừ, ngủ với. Xin đó."

"Rồi thỏ rừng thì sao?"

"Bị bỏ rơi rồi."

"Hey? Thật hả? Tại sao không nói với tao? Chuyện là thế..."

"Vào phòng thôi."

Trước khi tôi được hỏi nó cái gì tiếp thì tôi đã bị cắt ngang bởi việc bị nắm cổ tay và kéo vào phòng (như đã mong muốn).

"Xin lỗi nhé, Abo. Em sẽ đi ngủ với thằng Karn. Bác sĩ ngủ với bạn yêu dấu của bác sĩ đi vậy.". Vào lúc này, tôi chọn bạn. Dù cho không có giận Abo, nhưng chỉ nghe Karn nói không thôi là đã khó chịu anh Fire rồi.

Không cần biết nguyên do là đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng đủ xấu xa để mà luôn luôn bênh vực bạn của mình.

---------- End Chap 49 ----------

Nhấn Mở Bình Luận