{ = Krist = }
"Ức... A!". Tôi cử động thật mạnh theo du͙ƈ vọиɠ, ánh mắt đan xen với người nằm ngửa trên giường trước khi cơ thể bị lật lại khi 2 chúng tôi gần tới cuối đường.
"Ưm~". Abo di chuyển hông ra vào nhanh mạnh tới mức cơ thể tôi nâng bổng lên, đầu suýt nữa đã chôn sâu dưới đầu giường. Hai bên đầu gối bị đẩy gấp lên áp sát ngực. Hơi thở nặng nề trộn lẫn với tiếng kêu thều thào của 2 chúng tôi.
Tôi suýt nữa đã phát cuồng. Tay huơ lung tung bởi sự suиɠ sướиɠ.
"A... Anh... ư... sắp... gần tới rồi."
"Ừ... bé ngoan... chịu đựng thêm... một chút... Ôi!!"
"Xin lỗi, xin lỗi. Đau lắm không, Abo?". Tôi kinh ngạc định ngồi dậy bởi vì lúc nãy vô tình bóp trúng vết thương ở tay anh ấy.
"Ưʍ... Không sao... Tiếp nhé.". Chủ nhân vết thương lại không quan tâm chút nào. Chỉ khựng lại, nhíu mày rồi di chuyển cơ thể tiếp.
"Nhưng... máu... A!". Tôi gắng gượng nói, nhưng tên bác sĩ gian manh nhanh chóng tăng tốc eo tới nỗi tôi không nói gì tiếp được, chỉ có thể để cho sự tỉnh táo bay mất đi lần nữa.
*******************************
"Định làm gì đó!"
"Tắm chứ gì. Nhớt người muốn chết. Em không đợi anh gì hết, định rủ đi tắm cùng nhau.". Abo làm vẻ mặt ngơ ngác khi mà bị tôi hỏi một cách trách móc sau lúc tôi đi ra khỏi phòng tắm, rồi anh ấy quàng khăn lau mình trên vai định đi ngược lại vào đó.
Tôi vẫn làm vẻ mặt hung dữ, giọng trách móc như trước, kéo khăn lau mình ra khỏi tay người lì lợm.
"Anh có thật là bác sĩ không vậy? Vết thương hở như vậy sao mà đi tắm được? Em lau mình cho, một hồi tụi mình tới bệnh viện kiểm tra lại vết thương."
"Anh tự xử lý vết thương được mà Krist. Xem rồi, không cần phải đi may lại đâu. Chỉ là bị cọ xát nên máu nó rỉ vậy thôi.". Có phải anh ấy tránh câu nói bị tôi cấu trúng vết thương bởi vì quên mình không?
"Xin lỗi nhé. Em quên là anh có vết thương. Để lau mình cho, khoan hãy trúng nước mà.". Bởi vì cảm thấy bản thân là người sai trong chuyện này nên tôi hạ giọng xuống. Thật ra Abo không có làm gì sai nữa là.
"Hừ hừ, anh hiểu. Lúc đó chắc là quên mình nhỉ? Người đang có ham muốn là như vậy đó."
"Đ... Đồ bác sĩ khùng! Bậy bạ!". Song phi cước vào bác sĩ được không vậy?
Tôi cầm lấy cái khăn nhỏ cùng bàn tay của bác sĩ ghẹo gan đi vào phòng tắm, bắt ngồi trên thành bồn tắm. Quần áo chắc không cần phải cởi. Tên bác sĩ khùng này còn chưa mặc gì hết mà, chỉ có cái boxer duy nhất thôi.
"Ngồi đây. Hôm nay sẽ đi mua băng dán cá nhân dành cho việc đi tắm cho. Chịu đựng lau mình trước đã nhé. Buổi chiều hẳn tắm.". Tôi bắt đầu ra tay lau mình, cầm khăn nhúng nước trong bồn rửa mặt, vắt ráo rồi bắt đầu tại cổ và cái vai rộng.
Chúng tôi về tới Bangkok tối hôm qua thì liền nằm xuống ngủ bất tỉnh ngay. Chuyện của Fran làm cho mệt cả thể chất lẫn tinh thần. Và tôi rất là sốc, tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ là nguyên nhân làm cho Fran trở nên như vậy. Có thể là vì tôi cứ quát vào nó, đuổi nó, nói năng nặng lời với nó nên làm cho nó bị dồn nén và có triệu chứng như vậy.
"Lại nghĩ nhiều nữa rồi. Anh đã nói là em không có sai. Chuyện trái tim không có ngăn cản được. Không thì chúng ta đã không có yêu nhau mặc dù lúc đầu cãi nhau muốn chết đâu.". Bàn tay lớn ấm áp đặt lên trên gò má để an ủi. Ánh mắt dịu dàng của anh Singto làm cho tôi cảm thấy đỡ hơn.
"Lại vừa an ủi vừa tán tỉnh nữa rồi. Mấy chuyện đem cái tốt về mình thì sở trường thiệt mà. Em có nói là yêu anh à?"
"Em không nói nhưng hành động của em rõ ràng lắm. Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ.". Abo vẫn mỉm cười một cách không quan tâm, dù cho tôi cứ mãi không chịu nói lời yêu với anh ấy cho rồi.
"Nào là tuyên bố trước mặt mọi người rằng em là của anh, là của anh Singto này nữa."
"A... Bác sĩ khùng!". Tôi nóng mặt. Mắc gì mà đem lời nói của tôi ra chọc vậy nè. Lúc đó nói bởi vì nổi nóng với thằng Fran, đâu có ý như vậy thật đâu~~~.
Thấy ghét tới nỗi phải lau mình thật mạnh tay luôn.
"Cảm ơn nhé, anh Singto. Nếu anh không giúp, chắc em không thoát được.". Mũi dao lao về phía tôi đó không hề có sự lưỡng lự dù chỉ một chút. Chỉ là lúc đó ngạc nhiên về thái độ của Fran tới mức tránh không kịp. Nếu anh Singto không tiến tới chặn đường con dao lại, chắc tôi đã chết rồi.
"Nhưng em không bị thương là anh đã hài lòng rồi. Bị thương bấy nhiêu thôi, nhỏ nhặt."
"Ọe! Anh hùng quá!"
Abo không bị triệu chứng phụ gì. Anh ấy quyết định nghỉ duy nhất ngày hôm nay rồi sẽ quay lại làm việc vào ngày mai theo hạn định cũ. Vết thương có máu rỉ hồi sáng đã được băng bó lại bởi chính chủ nhân vất thương. Đo nhiệt độ cũng thấy bình thường, nên tôi ngừng cãi nhau để anh ấy nghỉ ngơi.
Biết là công việc bây giờ không thể chờ lâu hơn vậy được nữa. Dù bác Pawee lo lắng cho con trai bị thương nhưng cũng bất đắc dĩ phải cho anh ấy quay lại làm việc. Bởi vì cũng đã biết ai là người đem thông tin của bệnh viện đi bán, chỉ còn lại việc thu thập chứng cứ, làm cho công việc càng ôm sát người hơn nữa.
"Đói ghê.". Ngày nghỉ chỉ còn lại duy nhất hôm nay trước khi quay lại làm việc. Thế nên hai chúng tôi ngồi chơi với nhau ở trong phòng, không đi đâu. Tôi muốn anh ấy nghỉ ngơi thật nhiều, để có thể mau khỏe, chuẩn bị sẵn sàng để nhịn ngủ nghỉ bởi nghề nghiệp như trước. Và bây giờ Abo bắt đầu than vãn nhẹ sau khi ngồi xem tivi được một lúc lâu.
"Em đi mua cái gì đó về cho ăn nhé. Muốn ăn gì?". Tôi rời mắt khỏi màn hình, quay qua nhìn người bên cạnh.
"Cơm trứng chiên lá quế."
"Lại nữa hả? Không ngán hay sao? Anh ăn gì mà mỗi ngày vậy?"
"Ngon mà. Nhé? Làm cho anh ăn chút đi nhé? Anh không muốn ăn đồ ăn tay nghề người khác, muốn ăn tay nghề của một mình vợ thôi."
"Haizzz, cứ nói ngọt lắm vào. Đợi ở đây đi vậy. Đi mua đồ trước đã. Chúng ta không còn trứng và lá quế nữa bởi vì không có ở trong phòng nhiều ngày.". Mọi khi tôi mua sẵn trứng và lá quế trữ ở trong phòng suốt, bởi vì Abo thường hay xin tôi làm cho ăn không theo giờ giấc.
"Cho anh đi cùng đi."
"Nhưng mà anh bị thương đó. Đi làm gì? Em chỉ đi siêu thị gần gần đây thôi."
"Đi hít thở không khí ở bên ngoài chút. Anh đâu có bị gì nhiều đâu. Chỉ khâu có 2 mũi, khỏe re.". Ừa, khỏe lắm. Hồi sáng còn làm nũng với tôi là đau vết thương đây. Chắc là bị bệnh nước nhà bởi vì muốn ăn tôi thì đúng hơn. Sao tôi lại quên rằng Abo cực kỳ khỏe mạnh được chứ?
(Bệnh nước nhà: lười biếng hoặc ăn vạ)
"Ừ, đi thì đi.". Khi tôi gật đầu, hai chúng tôi liền đi ra khỏi phòng cùng nhau.
*******************************
"Em mua tôm và vụn bánh mì thử làm tôm chiên giòn cho anh nếm thử, được không? Hay là muốn ăn cái khác? Dù sao hôm nay cũng rảnh rồi. Tập nấu thêm cái khác thì hơn.". Anh ấy thích làm nũng kêu tôi nấu ăn thường xuyên tới như vậy, chắc nên bắt đầu nghiêm túc việc nấu ăn được rồi. Không thì chắc ngán trứng chiên chết luôn.
"Cái gì cũng được. Chỉ cần Krist làm, anh đều ăn được hết."
"Vậy làm cà ri cá lên men, được không? Hừ hừ!". Tôi cầm lên bịch ớt pha cà ri công thức siêu cay từ trên kệ siêu thị để dọa người không thích ăn cay.
"Kìa, bé ngoan. Đừng trêu anh chứ. Anh đang bị thương đây nè."
"Cái mặt như anh không hợp với việc làm nũng đâu, có biết không?". Nhìn thấy ghét.
"Vậy mặt như anh hợp với cái gì?"
"Dâm dê đó. Hợp với việc làm bác sĩ dâm dê. Xí!"
"Vậy có nên thử dâm dê giữa siêu thị không ta~~?"
"Khùng! Bậy bạ!". Tôi nhảy qua tránh cánh tay đang bay tới để ôm lấy eo tôi suýt nữa không kịp. Người đông như vậy mà còn dám. Đúng là dâm dê hết thuốc chữa mà.
"Nhóc ranh!". Khi nhảy tránh được Abo, nắm đấm mạnh mẽ của chủ nhân giọng nói quen tai liền bay thẳng vào đầu.
"Khốn kiếp! Ai vậy?". Tôi quay qua định đấm, nhưng chỉ giơ nắm đắm lên thôi. Thấy mặt người đánh tôi lúc nãy, sự bực bội liền đổi thành sự vui mừng thay vào đó.
"Không có khốn kiếp. Tao anh mày đây mà."
"Anh Tar! Hey, đúng là anh Tar rồi.". Tôi chỉ mặt anh cùng mã số của mình giống như thấy ma, lùi lại tận mấy bước trước khi nhận ra rằng mình diễn hơi sâu quá nên di chuyển tới gần lại như trước.
"Mất tích luôn vậy đó. Em nhỏ gì cũng không liên lạc. Gọi điện nói là sẽ đãi rồi lặng mất. Đợi uống rượu mà leo cây mấy lần rồi đây."
"Nói chậm chậm đi mày, tao nghe không kịp. Mừng gì mà tới mức đó chứ, thằng tham lam."
"Không có tham. Anh đúng là anh cùng mã số tệ hại mà. Tốt nghiệp xong thì bỏ rơi em nhỏ, không định quay lại kèm học chút nào sao?"
"Kèm làm gì? Mày học giỏi hơn tao nữa. Đi dựa dẫm thằng Lann bạn mày đi, đó là sinh viên danh dự đó."
"Xí! Keo kiệt! Rồi tới đây làm gì?"
"Đi mua đồ trữ về nhà. Mày khỏe không? Thằng Looknam thì sao?". Hửm? Thằng Ton ấy hả?
"Hỏi kiếm nó làm gì? Em mới là em cùng mã số của anh, không phải thằng Ton.". Tôi hỏi thử. Hình như Jins nói rằng anh Tar thích Tonnam. Nhưng tôi chưa từng để ý xem điều đó có thật hay không.
Nếu với ánh mắt của các cô gái thì tôi sở trường. Nhưng khi thể loại BL thì chết cứng, thật sự không có trực giác về mảng này.
"Thì cũng là em như nhau thôi. Tao thấy tụi mày thân với nhau nên hỏi.". Anh Tar gãi gò má cho đỡ thẹn.
"Bạn em có thằng Lann và thằng Karn nữa đó, đâu có chỉ 2 đứa thân với nhau. Nè, có ý gì với thằng Ton không đó?"
"Hừ, rồi đi với ai vậy?". Anh Tar không chịu trả lời, chỉ cười gian manh rồi chuyển ánh mắt về phía Abo đang đứng sau lưng.
"À, đây là anh Singto. Là con của bạn thân ba em. Anh, đây là anh Tar, anh cùng mã số ở trường đại học, nhưng mà tốt nghiệp rồi.". Tôi giới thiệu 2 người này cho quen biết nhau.
Anh Tar và Abo mỉm cười chào hỏi nhau xã giao một chút, trước khi anh Tar tách ra đi hướng khác.
"Để gọi điện đãi sau. Lần này chắc chắn không quên. Thằng Pae cũng hỏi kiếm mày, để rủ chung luôn."
"Được thôi, được thôi. Nếu lần này không hẹn nữa thì em gọi điện đòi tới kiếp sau luôn đó. Chào nhé anh.". Sau khi đưa tay lên vái chào anh cùng mã số của mình, chúng tôi tách ra đi mua đồ tiếp.
*******************************
Chúng tôi về tới phòng cùng với túi đầy hết cả tay. Tôi và Abo giúp nhau xách đồ vào trong nhà bếp, nhưng phần lớn tôi toàn nhận lấy mà xách, không cho anh ấy phải xách nặng. Lúc đầu cũng bị phàn nàn, nhưng tôi hung dữ nhìn lại rồi phàn nàn chuyện vết thương ngược lại, người bị thương nhưng không biết khiêm nhường đành phải chấp nhận.
"Để ở trên bàn đi. Em cất vào cho. Anh đi ngồi nghỉ đi, ngày mai phải đi làm từ sớm."
"Anh giúp nhé. Krist cũng phải đi giúp anh làm việc mà.". Bàn tay lớn ôm quanh eo từ phía sau. Chủ nhân bàn tay bắt đầu làm nũng lần nữa.
Dạo này có đổi tính không vậy? Lúc trước Abo đâu phải người hay làm nũng như vậy đâu, không phải sao? Thường có vẻ nghiêm nghị, trầm tĩnh, lịch sự, bình tĩnh. Cái gì làm cho thay đổi tới mức này vậy?
"Em khỏe mà. Chỉ là giúp công việc giấy tờ thôi. Anh phải làm việc, phải trực ca nữa. Nghỉ ngơi thật nhiều đi."
"Ở cùng em giống như anh được nghỉ ngơi rồi, không mệt đâu. Chúng ta giúp nhau làm để cho mau xong, rồi cùng nhau ngồi nghỉ, nhé?"
"Nếu vậy anh lặt rau giùm em đi.". Tôi lấy húng quế ra đưa cho. Anh Singto nhận lấy rồi đem đi rửa theo thói quen.
Chúng tôi thường hay giúp nhau làm cơm trứng chiên. Đúng là anh ấy xin tôi làm cho, nhưng khi làm thì cũng giúp rửa rau, chuẩn bị nguyên liệu. Khi tôi định cho thử nêm thì lại không chịu làm.
"Abo, đổ vụn bánh mì ra đĩa phẳng giùm em chút đi.". Tôi rời tay khỏi tôm bằm trên thớt, cầm túi vụn bánh mì đưa cho sau khi anh ấy rửa và lặt rau xong rồi.
"Làm gì nữa đó?"
"Tôm chiên giòn đó. Nhưng mà công thức bừa nhé. Có lẽ là ăn được."
"Làm thế nào vậy? Anh xem với.". Đâu có nhờ giúp đâu.
"Xem làm gì? Lạ người. Anh thử chiên đi. Về sau phòng khi em không có ở đây thì còn có thể tự làm. Lát dạy làm trứng chiên luôn cho."
"Đi đâu?". Đột nhiên tâm trạng vui vẻ của Abo liền gắt gỏng đột ngột.
"Đi đâu gì?"
"Em nói là phòng khi em không ở đây. Định đi đâu? Bỏ anh hả?"
"Khùng hay sao vậy? Ý em là phòng khi hôm nào em không rảnh. Dù cho ở cùng nhà với nhau nhưng cũng đâu phải là sẽ gặp nhau mỗi ngày đâu. Còn nhớ không? Khi anh ward round hay là em sắp thi, không có gặp mặt nhau cả tuần cũng có. Nếu lúc đó anh muốn ăn thì biết làm thế nào?"
"Thì đợi. Đợi em về làm cho. Nếu em không làm thì anh sẽ nhịn đói chết."
"Làm quá. 30 năm nay anh không có ăn cơm tay nghề của em, anh sống thế nào? Đừng có mà tán tỉnh.". Sao mặt lại nóng vậy chứ?
"Bao lâu nay có thể sẽ sống được. Nhưng từ giờ về sau thì không sống được nữa rồi.". Bàn tay lớn nắm chặt lấy 2 bên tay tôi, kéo tôi lại làm cho đối với mặt chính mình, nhìn vào mắt tôi bằng ánh mắt nghiêm túc tới mức tôi muốn đạp anh ấy cho hết mắc cỡ bởi câu nói tiếp theo.
"Đừng bỏ anh nhé, Krist. Ở với anh mãi mãi."
"...Ừ, không bỏ đâu. Em hứa với anh rồi mà. Đủ rồi, đây là nhà bếp đó. Gì mà lại nói lời yêu ở đây chứ. /////". Mắc cỡ tớ mức sắp lấy dao băm đầu Abo thay tôm rồi đó.
"Vậy... để lần sau anh tìm chỗ lãng mạn hơn vậy để nói nhé."
"Nói nhiều thiệt mà. Có định ăn cơm không? Buông tay ra được rồi, dầu sắp khét kìa."
"Cho hôn trước đã, được không?". Hả? Tên bác sĩ dâm dê này không chỉ nói, mà còn đưa mặt tới gần rồi nhấn môi lên môi tôi, quá nhanh để mà có thể cản và rồi nhanh chóng rời ra.
"Dê sòm! Anh là đồ khùng! Đồ dê!"
"Mắc cỡ thì cứ mắng đi, hừ hừ."
Ôi! Ghétttttt!
*******************************
Giúp nhau nấu ăn xong, chúng tôi ngồi ăn ở trên cái bàn trong phòng khách như trước. Hôm nay khung cảnh thủ đô Bangkok có vẻ tươi tắn hơn mọi ngày. Không gian đẹp, bầu trời sáng sủa. Ngắm cảnh qua cái tấm kính lớn đã được mở màn hết cỡ làm cho bữa ăn trưa có vẻ ngon miệng hơn.
"Nếm thử đi nhé, Abo. Em không chắc là nó có ngon hay không.". Tôi múc tôm chiên giòn bỏ vào đĩa người ngồi đối diện với sự hồi hộp.
"Vậy hồi nãy em nếm thử chưa?". Abo mỉm cười cùng lúc xắn miếng tôm nhỏ ra, dùng nĩa xiên và bỏ vào miệng nhai chầm chậm.
Càng nhìn thì lại càng hồi hộp. Lúc nãy tôi nếm thử rồi, nó ăn cũng được, nhưng không biết vừa miệng anh ấy hay không. Làm lần đầu không mở công thức ra xem nữa. Tôi chỉ trộn tôm với nước tương cùng này nọ kia một chút, thêm bột năng và lăn qua vụn bánh mì, chiên, hết.
"Thấy sao? Nhanh chóng nói đi. Nhưng mà không được nói là không ngon nhé. Không thì lần sau sẽ không làm cho ăn nữa."
"Hahaha! Nếu chỉ cần câu trả lời duy nhất thì hỏi anh làm gì nữa, Krist?"
"Không biết đâu. Em bỏ công làm cho, anh phải cổ vũ chứ. Có thể nói là thiếu cái gì, nhưng mà cấm phê bình nhé."
"Hừ hừ, ngon rồi. Ngon dữ lắmmmm!"
"Có mỉa mai không vậy?". Tôi nheo mắt nhìn, không có tin tưởng cho lắm.
"Không có mỉa mai. Thật sự ngon."
"Thì em nói với anh không cho phê bình, tất nhiên là anh phải nói ngon rồi."
"Rốt cuộc là em muốn thế nào đây? Cấm nói không ngon, nhưng khi anh nói ngon thì trách là anh nói dối. Không biết lấy lòng sao luôn rồi, vợ à."
"Rồi, cho nói lần nữa. Muốn nói là không ngon cũng được. Nếu nó không ngon thì em sẽ đem đi cải thiện lần sau, để cho anh khỏi phải chịu đựng ăn đồ không ngon."
"Krist, đừng lo lắng quá. Nó thật sự ngon rồi. Dù cho không bằng đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng nếu cho anh chọn, anh cũng sẽ chọn ăn món của em thôi. Mấy cái như vậy phụ thuộc vào việc ai làm và cố gắng làm tới mức nào thì đúng hơn."
"Thật nhé?". Tôi bắt đầu mắc cỡ. Anh ấy khen là tôi cố gắng làm nữa kìa. Hihi!
"Ừ, anh đứng xem mà. Thấy em cố gắng làm vì anh, chỉ bấy nhiêu thôi là anh đã hạnh phúc rồi. Cảm ơn nhé."
"Ừ, ngon là đủ rồi. Ngưng nói giùm đi."
"Mắc cỡ hả?"
"Ờ, mắc cỡ dữ lắmmmm! Ngưng nói đi."
"Vậy nói chuyện khác đi thì hơn. Người mà em gặp hôm nay đó, anh cùng mã số hả?". Cuối cùng Abo cũng chịu đồng cảm mà đổi chủ đề giùm. Tôi hít một hơi thật sâu, đuổi đi cơn nóng trên mặt trước khi trả lời và ăn cơm theo.
"Đúng vậy, anh Tar. Có vẻ ghẹo gan, thô lỗ nhưng khá là tốt tính đó. Lúc trước anh ấy thường hay đãi em và Ton. Có chuyện gì thì cũng có thể hỏi ý kiến suốt, ngoại trừ chuyện học. Bởi vì anh ấy học không giỏi cho lắm. Bây giờ hình như có việc rồi đó."
"Rồi... thân nhau lắm hả?"
"Cũng thân đó. Ăn uống, chơi, giỡn cùng nhau suốt như đám con trai với nhau thôi. Thật ra em thân với hết cả khoa luôn. Thằng Ton là kiểu người thân thiện, cứ kéo người này tới, người kia tới suốt.
"À...". Abo đáp lại ngắn gọn, múc tôm chiên giòn vào miệng lần nữa. Tôi nhìn người trước mặt một cách xem xét. Có cái gì đó làm cho tôi phải mỉm cười.
"Anh ghen hả?"
"Khéc khéc khéc! N... Nói gì đó?". Tới nỗi sặc như vậy, chắc không cần phải hỏi lại nữa rồi.
"Hừ hừ, ghen thì nói là ghen đi. Hèn gì. Nhìn kiểu là lạ suốt."
"Không có. Chỉ là anh em với nhau thôi mà, không phải sao? Anh hiểu lý lẽ mà. Nếu đôi bên không có ý gì thì anh không ghen đâu.". Miệng nói không ghen nhưng ánh mắt thì u ám ghê vậy đó. Thề là không có lén ghen đi.
"Vậy nếu có ý thì sao?". Tôi thử ghẹo một chút. Muốn biết anh ấy sẽ nói thế nào. Thằng cha Tar không có ý gì với tôi đâu. Quan sát từ lúc nãy, tôi cảm thấy rằng điều mà Jins nói có lẽ là thật. Anh Tar thích Tonnam.
".........". Ánh mắt dịu dàng từng nhìn về phía tôi hung hăng lên ngay lập tức. Cứ như thằng Fran lúc đang phát điên vậy đó. Gì mà trơ mắt nhìn tới mức đó vậy?
"Ơ... Anh em với nhau thật đó. Không có gì đâu mà. Em đã nói rồi, bây giờ em chỉ có một mình anh."
"Mãi mãi về sau nữa đó.". Người nói nghe thấy lời khẳng định thì sắc mặt tốt lên, nhưng vẫn không khỏi nhìn đe dọa thêm một chút.
Rốt cuộc là chồng hay là ba vậy? Ra lệnh lắm thật.
"Vângggg! Mãi mãi về sau ạ!". Tôi đưa tay tới nắm lấy bàn tay to ở trên bàn và mỉm cười cho anh ấy. Dù cho lời nói của tôi vẫn chưa chỉ rõ trạng thái quan hệ của chúng tôi, nhưng mà cũng như anh ấy từng nói.
Hành động của tôi luôn luôn rõ ràng.
---------- End Chap 60----------