Hồ Cửu muốn về lại biệt thự Nhật Hạ, anh biết vẫn phải đối diện với Lục Thạc, nhiều năm qua anh để cô bƠ VƠ, đến giờ quay về vẫn chỉ lo việc bên ngoài.
Anh thực sự cảm thấy áy náy với cô!
Dừng trước cửa biệt thự, Hồ Cửu có chút đắn đo, anh hỏi thở dài. Dù anh có vùng vẫy trên chiến trường, lạnh lùng với kẻ thù, cũng không làm Hồ Cửu bất an như bây giờ.
Nhưng anh còn chưa vào cổng, lại thấy chiếc màu đen hôm trước dừng trước khu biệt thự.
Hồ Cửu nhíu mày một chút, vội đi vào trong.
“Cậu là..” Lục Chỉ nhìn người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lịch sự có chút khách khí.
“Tôi là trợ lý Bác, người của Hồ gia phương Bắc, muốn tìm Hồ Cửu” Bác Tư Văn chủ động nói rõ thân phận.
“Hồ gia? Phương Bắc?” Lục Chỉ có chút mơ hồ, nhưng ông cũng hiểu rõ, ở phương Bắc là nơi các gia tộc lớn tập trung.
Thái độ Lục Chỉ có thêm vài phần khách khí.
“Mời cậu vào nhà.”
Bác Tư Văn vừa vào cửa thì từ xa Hồ Cửu đã thấy một bóng dáng đi vào, anh có dự cảm không lành, nhanh chóng vào nhà.
Vừa vào cửa, Hồ Cửu đã thấy người tài xế đi cùng Hồ Lâm hôm trước đang ngồi ở phòng khách.
“Có chuyện gì?” Hồ Cửu lạnh giọng hỏi.
Anh vô cùng khó chịu, họ có thể tìm đến anh, có thể làm phiền anh. Nhưng lại làm phiền tới người nhà anh là điều không tốt.
Ngữ điệu của anh vô cùng lạnh lùng, cảm giác như nhiệt độ của không khí xung quanh giảm đi đáng kể.
Trợ lý Bác cảm giác lạnh sống lưng.
“Cậu Hồ, tôi thừa lệnh ông Hồ đến tìm cậu.” Trợ lý Bác đứng lên, khách khí nói.
“Thái độ của cậu có vẻ tốt hơn anh ta” Hồ Cửu thấy thái độ của trợ lý Bác cũng dịu đi đôi chút.
Phải nói trợ lý Bác này rất biết nhìn người, có chút được việc, mà Hồ Cửu là người rất thích người có năng lực.
Chỉ là người kia ở trái tuyến với mình, cũng không vì tán thưởng trợ lý Bác mà Hồ Cửu quên đi sự khó chịu bị quấy rầy.
“Anh nên biết, đây là nhà riêng, không nên đến phiền Vợ tôi cùng cha VỢ Vợ tôi chứ.” Hồ Cửu ngồi xuống ghế, thái độ vô cùng bất cần.
“Hồ Cửu, không nên bất lịch sự với khách.” Lục Chỉ nhận ra sự khó chịu của anh.
Dù sao người kia cũng là từ Hồ gia mà tới, gia tộc lớn cũng không phải dễ nói chuyện.
“Cha à, họ là tới làm phiền chúng ta, cần phải lịch sự sao? Họ đã lịch sự chưa?” Hồ Cửu hợp tình mà nói.
Lục Chỉ suy nghĩ lời Hồ Cửu nói rất đúng, thường muốn gặp sẽ phải hẹn trước, nếu là có việc gấp cũng sẽ liên hệ trước khi đến.
Bác Tư Văn đến quá đường đột, Lục Chỉ ngẫm lại dù sao họ là người gia tộc lớn, mà gia đình Lục gia hay Lục Thạc, Hồ Cửu cũng chỉ là hạng tép riêu.
Người có gia tộc lớn đến làm phiền phải xem đó là phúc phần mới đúng!
“Dù sao cũng là khách quý, nên giữ lễ” Lục Chỉ nghiêm giọng.
Ông ta dù sao cũng xuất thân gia tộc có tiếng ở thành phố Gia, nói gì thì nói cũng hiểu biết một hai, Hồ cửu nhiều năm lăn lộn bên ngoài có lẽ cũng quên đi lễ nghĩa từ trước.
“Cậu Bác bỏ qua cho. Con rể tôi có chút tùy tiện.” Lục Chỉ nhẹ giọng cười nói.
“Không sao, không sao.” Trợ lý Bác cười xua tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!