“Giai Linh chờ Ngài ở vườn cây phía sau.” Nói xong cô ta nhanh chóng rời đi về bên cạnh Vinh Y Tiếu.
Trình Vũ nhìn qua cửa kính, vườn sau kia vô cùng rậm rạp, hiện tại cũng đã tối, mà Vinh gia cùng Trần gia bao nguyên khu này chỉ để đón tiếp Chiến thần là hắn.
Vì vậy vườn sau cũng không có mở đèn, mà ở đó còn có một số phòng dạng Bungalow dành cho những khách muốn trải nghiệm.
Xem ra chờ hắn có lẽ là điều thú vị.
Thật ra Trần Giai Linh đã sớm chuẩn bị, âm thầm thuê cả khu phòng Bungalow, cô ta cũng chỉ muốn không ai thấy để đạt thành thỏa thuận với Chiến thần.
Dù sao chỗ bàn bạc thỏa thuận có hơi khác một chút mới có thể tạo ra cảm giác chờ đợi.
“Y Tiếu, lúc nãy Chiến thần nói gì với anh.” Trần Giai Linh nhẹ nhàng hỏi.
“Đạt thành một số lợi ích cho chúng ta. Ngài nói sẽ gặp anh bán thêm” Vinh Y Tiếu cười cười nói chung chung.
Trần Giai Linh cũng không nói gì.
“Lúc nãy rượu dính vào váy rồi. Em cần ra ngoài tìm đồ thay, anh chủ trì được chứ?” Trần Giai Linh tìm cớ.
Vinh Y Tiếu nghe vậy thì mừng thầm.
“Được, em đi đi. Từ từ thôi, đừng gấp” Vinh Y Tiếu tỏ ra bộ dạng lo lắng.
“Ừm, anh tiếp khách đi” Nói xong Trần Giai Linh rời bước đi khỏi phòng tiệc.
Mà lúc này Trình Vũ thầy Trần Giai Linh đi cũng cười mỉm nhìn theo.
Hắn ra hiệu cho thuộc hạ, sau đó cũng đi ra ngoài.
“Vinh thiếu, Chiến thần đang có cuộc gọi xử lý. Có lẽ là một chút chuyện tối mật, ngài ấy sẽ quay lại ngay” Thuộc hạ của Trình Vũ nói nhỏ với Vinh y Tiểu.
“Được được. Tôi chờ ngài ấy.” Hắn ta cười như nở hoa.
Vừa lúc Trình Vũ cùng Trần Giai Linh đi khỏi.
Vinh Y Tiếu còn đang mơ mộng với thành quả của mình.
“Ồ, Vinh thiếu, dường như cậu quên mất vài vị khách quan trọng nhỉ?” Giọng nói Hồ Lâm khá lớn.
Tuy không làm cho cả phòng tiệc nghe thấy, nhưng một số người đừng gần Vinh Y Tiếu cũng có thể nghe rõ.
Hắn nhíu mày nhìn Hồ Lâm.
Quả thực hắn không muốn mời Hồ Lâm, Hồ gia bên kia còn có Hồ Tiêu quá càn rỡ.
Bọn họ là người tìm thấy chiến thần, sao lại phải mời Hồ gia chứ, Hồ Lâm tới đây trước bọn họ, vô dụng không tìm ra người.
Thế nào lại đến đây bắt bẻ?
“Ông Hồ, xem nào, nói gì thế?
“Cậu làm kiểu gì vậy? Thiếp mời Hồ gia chẳng phải đưa tới rồi sao?”
Vinh Y Tiếu giả vờ trách mắng thuộc hạ trước mặt mọi người.
“Vinh thiếu... kia cậu dặn dò... mời người đứng đầu gia tộc sao? Tôi thực sự có gửi đi rồi. là Hồ gia ở phương Bắc, mà người đứng đầu vẫn là Hồ Bách Nhân, cùng các trưởng lão Hồ gia.” Tên thuộc hạ nhanh chóng giả vờ ấp úng.
Đây là muốn làm gì?
Chính là chê Hồ Lâm không đủ tư cách.
Hồ Lâm biết Vinh Y Tiêu chính là muốn mình bẽ mặt trước mọi người, cũng là cách dìm Hồ gia xuống đáy.
“Vinh thiếu, dường như cậu quên Hồ Tiêu cũng là đại diện Hồ gia... hay là muốn nói là cậu coi thường Hồ gia chúng tôi.” Hồ Lâm nhíu mày nói.
Quả thật Vinh thiếu, Trần tiểu thư chính là đại diện gia tộc bọn họ, Hồ Tiêu cứ xem như là kẻ vô dụng, nhưng vẫn là đại diện Hồ gia.
“Kia, ông Hồ... ông nói gì thể. Hồ Tiêu chẳng phải còn nằm viện? Tôi đây là quan tâm mọi người. Sao có thể nói là coi thường, chính là quan tâm” Vinh Y Tiểu cười trừ nhìn Hồ Lâm.
“Cậu xem đi, ngu ngốc. Ông Hồ cùng Hồ thiểu đều ở thành phố Gia, sao lại đi một vòng lớn như vậy. Đều tại cậu làm việc thất trách” Vinh Y Tiếu quát thuộc hạ.
Nhưng lại xem như chẳng có gì.
“Ông Hồ, đến cũng đến rồi. Xem như Vinh Y Tiểu tối làm việc quả nguyên tắc, thiếu linh hoạt. Ông đừng giận.”
Vinh Y Tiếu bày ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!