“Huống hồ, con bé có nói tối nay có tiệc tiếp đãi Chiến thần, còn có cả Túc gia quân. Nếu cậu đi rồi chẳng phải nhường lợi ích cho Hồ gia bên kia sao.”
Thẩm Thanh Hương tuy gấp gáp lo lắng nhưng cũng tường tận đánh giá thiệt hơn.
Vinh Y Tiếu nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý.
“Giai Linh nhờ dì Thẩm. Xong việc con sẽ về thăm em ấy”
Quả thật Vinh Y Tiếu cũng khá lo lắng cho Trần Giai Linh, chỉ là hiện tại tiệc tối nay cần hắn ta xuất hiện.
Hắn cũng không muốn củng đi phần lợi ích của mình cho kẻ khác.
Các khách mời dự tiệc tối đã có mặt đông đủ từ sớm, mà Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu cũng nhanh chóng đến đây.
Hồ Lâm vẫn không yên tâm với thái độ của Hồ Tiêu, ông ta đã nhanh chóng điều Dung Vị tới.
Dù sao trong giới thượng lưu cùng giao tiếp quan hệ song phương thì Dung Vị cũng xem như là người có tài.
Mà Hồ Tiêu vẫn cần có sự giúp đỡ của Dung Vị.
“Dung Vị, đi theo Hồ Tiêu, giúp nó một chút giao tiếp với mọi người.”
“Cháu còn nên nghe theo Dung Vị, ở đây không phải chỗ cho cháu diễu võ dương oai”
Hồ Tiêu sau khi bị Hữu Thủ làm nhục trước mặt mọi người, tính tình không hề bớt kiêu căng đi, ngược lại vẫn một vẻ không xem ai ra gì.
“Gì chứ? Sao lại nghe theo hắn? Chỉ là một con chó mà thôi, có quan trọng vậy không?
“Hay chú quên tôi mới chính là Hồ thiếu, một kẻ ăn bám Hồ gia còn đứng đây chỉ dạy tôi làm gì sao?”
Nhìn dáng vẻ Dung Vị, Hồ Tiêu lại chướng mắt không thôi.
Hắn ta không thể hiểu đám lão già Hồ gia cùng người chú Hồ Lâm này cũng mình bị gì nữa.
Hồ gia cũng chưa suy tàn, từ khi nào cần mấy kẻ vô danh tiểu tốt này chứ.
“Hồ Tiêu! Bị người ta dạy dỗ tới mức mất mặt ngoài đường, còn chưa tỉnh ra sao?” Hồ Lâm tức giận.
Ông ta thừa biết cái đức hạnh của đứa cháu này, nếu không vì nó là hy vọng duy nhất của Hồ gia thì có thể ông ta cũng mặc kệ.
Lúc ông còn định nói gì đó thì đã thấy bóng dáng Hồ Cửu cùng Túc Trì đi vào buổi tiệc.
Hồ Tiêu theo tầm mắt ông nhìn lại, thấy Hồ Cửu thì nhận ra chính là người đi cùng kẻ điên kia.
“Chú, nhìn đi! Là nó, thằng khốn đó chính nó cùng một tên nữa đã sỉ nhục cháu”
Hồ Lâm nhìn theo hướng Hồ Tiêu, hiển nhiên cũng hiểu ra vấn đề.
“Cháu chắc chắn mình không trêu chọc người ta chứ?”
Ông ta biết rõ, Hồ Cửu kia chán ghét Hồ gia, nhưng sẽ không vô cớ ra tay.
Huống hồ, hiện tại ông ta cũng không dám manh động mà ra tay với Hồ Cửu.
Ăn thiệt lần trước đủ để ông ta phải nhớ rõ.
“Người kia sao? Dung Vị lại nhíu mày thật chặt.
Anh ta cho rằng bản thân tuy là con chó Hồ gia, nhưng chí ít cũng được như trợ lý Bác.
Dù là ở đầu, trong hoàn cảnh nào cũng sẽ có sự tôn trọng nhất định.
Chỉ là hiện giờ, Hồ Cửu có thể hiên ngang đi vào tiệc, còn anh ta? Lại chỉ có thể đi theo sự sắp xếp.
“Anh quen sao?” Hồ Tiêu cũng nhướng mày nhìn biểu cảm của Dung Vị.
Dùng Vịnhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó lại cúi đầu hơi liếc nhìn Hồ Lâm.
“Cũng không hẳn là quen” Giọng nói hơi gượng gạo của Dung Vị làm cho Hồ Tiêu nghi hoặc.
Hắn tuy là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc hoàn toàn.
Ít nhất nhìn ra dáng vẻ Dung Vị vô cùng lúng túng khi gặp kẻ kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!