Mà đám người kia cũng có lòng tin vào Hữu Thủ.
Trình Vũ liếc nhìn Ngài Thiện, cảm giác bản thân bị bỏ rơi, từ ngôi cao vạn trượng lại rơi xuống.
Tuy vị trí chiến thần không là của hắn, nhưng cảm giác được người người vây quanh nếm được một lần sao có thể bỏ qua.
“Vị Chiến thần trẻ tuổi, ai mà không biết chứ”
Hữu Thủ cũng chủ động lên tiếng.
“Xem nào... hôm nay vinh hạnh gặp mặt, xem như duyên đi. Tuệ tôi làm chủ, mời Ngài đến nơi ở của tôi một chuyến.”
Rất nhanh Hữu Thủ chủ động niềm nở.
Nhưng Ngài Thiện nhìn ra, chuyện này không đơn giản.
“Thưa Ngài, Chiến thần chúng tôi hiện bạn nhiều việc, khó mà nhận lời...”
Nhìn bộ dạng ông ta muốn cung kính có bao nhiêu cung kính.
Hồ Cửu ngồi bên này nhếch môi.
Cảm thấy Lão Lý rất biết cách dạy người, xem ra nên giao cả Túc Trì, Thanh Ngũ cho ông ta dạy dỗ một chút.
Túc Trì lúc này cảm nhận được ánh mắt của Hồ Cửu phóng qua có một dự cảm vô cùng
xấu.
Anh ta cảm thấy Hữu Thủ này ngày thường cũng không hoạt ngôn như thế, lại có thể từng bước ép người tới đường cùng bằng ba tấc lưỡi.
Xem ra sau buổi tiệc cần tìm Hữu Thủ hỏi một chút.
Mà lúc này Trình Vũ cũng có cảm giác mình lép vế so với người trước mặt này.
“Ngài Tuệ đúng không? Chiến thần không chỉ là hư danh, hẹn Ngài một dịp gần nhất vậy.” Trình Vũ kiếm cớ.
Hồ Cửu biết bọn họ sẽ không dám nhận lời Hữu Thủ.
Nhận lời chẳng khác nào rơi vào bẫy cả.
Nhưng anh muốn ép buộc bọn họ rơi vào bẫy.
“Là bận hay sợ?”
Lão Lý lên tiếng, thâm thúy nhìn Trình Vũ.
“Vị này... mong Ngài cẩn trọng lời nói.”
Trình Vũ tuy bên ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng lo sợ.
Ở Lão Lý có một loại uy áp mà Hữu Thủ khó có được, chỉ là Hữu Thủ ăn nói quá mức ép người, còn Lão Lý nói một câu cũng đủ làm Trình Vũ ớn lạnh.
“Có sao nói vậy. Lời nói cũng đã nói!”
“Ngài nói xem?”
Lão Lý bỏ qua Trình Vũ xoáy sâu nhìn vào mắt Ngài Thiện bên cạnh.
Đây là gì?
Ngài Thiện hiểu rõ thân phận bọn họ bị bại lộ.
Xem ra gia tộc bí ẩn đã quá xem nhẹ khả năng của Chiến thần rồi.
“Xem ngày không bằng gặp dịp.”
“Chúng tôi hiện ở biệt thự khu Tây. Xem nào.”
“Mời Chiến thần cùng vệ sĩ của Ngài tới đó một chuyến”
Lão Lý vừa nói ánh mắt ngập tràn sự nguy hiểm.
Không khí hơi ngượng ngùng, ai cũng nhìn ra, nhưng không ai dám lên tiếng.
Kia là ai chứ?
Một là gia tộc bí ẩn, một là Chiến thần.
Hồ gia làm gương phía trước, ai dám lên tiếng.
“Cúng có thể các Ngài bận rộn. Chỉ là tới lúc đó... gia tộc bí ẩn chúng tôi vô tình bị Chiến thần diệt đi, thì thật thảm”
Hữu Thủ tiến lại gần, giọng nói đủ để hai người Trình Vũ cùng Ngài Thiện nghe thấy.
“Ừm... đại gia tộc của chúng tôi ở phía Đông. Nếu có thể cũng muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ... Khi đó thật mong chờ mọi người tới góp vui”
Bất ngờ Hữu Thủ tự tin nói lớn.
Thật ra bọn họ chỉ mới điều tra được đại gia tộc này đến từ phương Đông, nơi giáp biển.
Còn có... bọn họ có một tổ chức ngầm, mà chính tổ chức này cũng là tổ chức mà Long chủ muốn thôn tính.
Ngài Thiện cứng người.
Dù là phương hướng thì cũng không ai biết được, đám người này lại có thực lực tra ra gia tộc bí ẩn.
Nếu bọn họ không còn bí ẩn, e rằng...
“Được... Chúng tôi đồng ý. Sẽ theo các vị tới biệt thự phía Tây gặp gỡ.”
Ngài Thiện lên tiếng, Hữu Thủ đạt được mục đích.
Quay lưng rời đi, động tác dứt khoát, vô cùng chóng vánh.
Hoàn toàn rời khỏi buổi tiệc.
Trình Vũ nghi hoặc nhìn Ngài Thiện, mà ông ta bây giờ làm gì còn hơi sức mà để ý Trình Vũ.
Túc Trì cũng thoát khỏi đám người vây kín mình kia, đi đến gần Hồ Cửu.
“Anh xem xem.”
“Không phải cậu đang vui sao?”
Vinh Thủy Hà nhìn cả hai cảm thấy có chút không đúng.
“Xin phép...”
Cô lịch sự đứng lên, muốn rời đi.
“Đừng tự bản rẻ bản thân. Dù là bị ép, vẫn có cách!”
Hồ Cửu nhìn Vinh Thúy Hà, cảm thấy Vinh gia sẽ không dừng lại.
Anh tốt bụng khuyên một câu.
Chỉ là người kia nghe không thì tùy ý.