Cô ta cực kỳ sợ hãi.
Tên Chiến thần kia có phải biến thái rồi không?
Hay tâm lý vặn vẹo?
Sao lại đối xử với cô ta như thế chứ?
“Con... mẹ ơi... huhu... Nhưng cô ta cũng không thể nói thành lời.
Cô ta nhớ rõ từng đợt hành hạ, đau từ thể xác đến tinh thần, vô cùng nhục nhã.
Có lẽ đó là ký ức cô sợ hãi không muốn nhớ lại nhất.
Trong lúc mơ hồ Trần Giai Linh bị hai gã đàn ông kia thay nhau hãm hiếp thô bạo.
AL
Từng thớ thịt trên người cô ta bị hai tên đàn ông dơ bẩn kia tận dụng, sử dụng dụng cụ trợ
hứng.
A
Lại còn thêm tên Chiến thần kia, hắn cứ ngồi trên ghế dùng roi da quất vào cô ta.
Còn ép cô ta tự xưng là con chó cái, còn có gì đó mà con đ* của ta.
Ban đầu cô ta còn cắn răng chịu đựng.
Không nói những từ dơ bẩn kia.
Nhưng hai gã kia vậy mà... vậy mà... đưa các đồ vật kinh khủng kia vào người cô ta.
Chịu không nỗi cô ta đánh hét to theo lời hắn... ê chề nhục nhã...
Lúc bị cả hai cùng lúc dày vò thì cô ta ngất đi.
Sau đó...
Thì đang ở viện nhìn thấy mẹ mình.
Nhiều lần Trần Giai Linh mơ màng tưởng mình được thoát, nhưng cái đau đớn kéo cô về thực tại.
May mắn giờ thực sự thoát rồi.
“Giai Linh... xem như khổ tận cam lại. Bên Ban Chính trị nói... Chiến thần chiếu cố, đề cử gia tộc chúng ta ở vị trí cấp cao nhất, vượt mặt Vinh gia.”
“Còn có... gia sản của chúng ta cũng được Ngài ấy chiếu cố tăng lên gấp ba lần...”
“Chỉ là... đáng sao?”
Thẩm Thanh Hương nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói.
Nghe đến lợi ích mà mình có thể đem lại, Trần Giai Linh quên luôn tất cả những gì đã chịu, cảm thấy đáng giá.
“Mẹ... bên kia có nhắc gì đến tên con? Họ có.”
“Có... có... Chiến thần tùy không chỉ đích danh con, nhưng thuộc hạ của Ngài ấy đã nói con sẽ phụ trách trong ban nội các thuộc Ban Chính trị”
Thẩm Thanh Hương nhìn con gái ham muốn quyền lực đến điên rồi.
“Vậy tốt rồi... không sao, không sao.”
“Con cố tịnh dưỡng, bác sĩ nói con không sao...chỉ là vận động quá độ.”
“Bên Vinh thiếu mẹ nói con bị tai nạn nên đưa về đây điều trị... Con... Chuyện này đừng để Vinh thiếu biết.”
Bà ta lo lắng dặn dò.
Dù gì đây cũng là con gái của bà, sao lại không sót.
Nhưng nhìn Trần gia đang dần bước lên một tầm cao mới, đau lòng nhưng vẫn phải nhịn.
“Con biết rồi.”
“Mẹ giúp con kéo dài thời gian một chút.”
“Nói bác sĩ làm mọi cách cho mọi dấu vết trên người con... biến mất nhanh nhất.”
Trần Giai Linh nhanh chóng hiện lên tia tính toán.
“Giai Linh, con điên rồi sao? Con còn muốn gặp tên kia.”
“Mẹ... vậy mẹ muốn con làm sao?”
Thẩm Thanh Hương im lặng, không biết phải làm gì.
Chợt bà ta lóe lên gì đó.
“Con không cần trực tiếp ra mặt nữa. Tìm một người nào đó... thay con đi.”
“Thay con? Làm sao có thể... hắn sẽ biết.”
Trần Giai Linh không tán thành.
“Phẫu thuật thẩm mỹ.”
Bà ta nhìn con gái nhấn mạnh.
“Chỉ cần tìm người đáng tin, nắm được gia đình người đó trong tay. Dù sao chúng ta cũng trả một khoản lớn, xong việc... có thể không lo nghĩ tiền bạc.”
“Với lại tên kia cũng chỉ muốn thỏa mãn... sao có thể để tâm”
“Nếu chuyện bại lộ, con chỉ cần chối không phải con... con có bằng chứng có kẻ giống con. Đổ hết tội lỗi lên người kẻ thế thân... không phải tốt rồi sao?”
Thẩm Thanh Hương càng nói càng tự cảm thấy cách này khá hợp lý, có thể một công đối chuyện.
“Chuyện này... ai nguyện ý chứ?”
Trần Giai Linh trong lòng cũng sợ hãi sự biến thái của vị Chiến thần kia, cô ta muốn thoát còn không được.
20)
“Sẽ có... chỉ cần là kẻ ham tiền, có thứ cần lo... chắc chắn cô ta sẽ nghe theo chúng ta.”
“Nhưng.”
“Để mẹ lo... dù sao cũng nên có khí chất một chút... nếu không rất dễ nhận ra.”
“Được... nhưng khi tìm được người phải để con nhìn qua.”
Trần Giai Linh dặn dò.
Sau khi bàn tỉnh xong, Thẩm Thanh Hương nhanh chóng để Trần Giai Linh tĩnh dưỡng.
Mình nhanh chóng tìm kiếm người có thể giúp con gái.
Chợt!