Mộc tiểu thư, trong lòng cô hiểu rõ. Làm tình nhân của kẻ có tiền, có địa vị còn hơn gấp ngàn lần là ở thành phố bé bé kia.”
“Chưa kể... Mộc tiểu thư muốn quay lại để người ta chà đạp?”
“Chỉ cần cô lấy lòng được người có đủ quyền lực thì chuyện cô là ai quan trọng sao? Phải biết tình nhân của một quan chức cấp cao cũng có quyền bước vào giới thượng lưu.”
“Cũng đã có tiền lệ từ tình nhân làm chính thất.”
Thẩm Thanh Hương rành mạch nói.
Mộc Thúy Lan suy nghĩ một chút.
“Phu nhân không sợ tôi đạt được danh vị cao, vậy sẽ không có lợi gì cho bà sao?”
“Mộc tiểu thư! Cô là người thông minh, sau lưng cô không có chỗ dựa, không Ỗcó chỗ nâng đỡ thì được bao người dòm ngó tới?”
“Quan hệ lợi ích này cô hiểu rõ ràng.”
Bà ta không nhanh không chậm nói, cũng không lo lắng.
Nhìn vẻ mặt của Mộc Thúy Lan cùng hoàn cảnh cô ta, bà ta biết rõ cô ta sẽ không từ chối.
Chỉ là đang cân nhắc thiệt hơn với bản thân.
“Tại sao phải phẫu thuật thẩm mỹ?”
Tuy Mộc Thúy Lan không quá mức sắc sảo, nhưng cô ta vẫn luôn tự tin vào bề ngoài của bản thân.
Sao lại phải phẫu thuật chỉnh dung?
“Nếu cô không có nét nào giống với Thẩm gia, là họ hàng gì đó... thì ai tin cô là người Thẩm gia tội chứ?”
Nói xong bà ta nâng tách trà hớp một ngụm nhẹ cười.
Mộc Thúy Lan ánh mắt sáng ngời, là Thẩm gia?
Đây là gia tộc cấp hai của phương Bắc, chỉ sau ba đại gia tộc.
“Thẩm... Thẩm gia...”
“Đúng!”
“Tôi đồng ý... chỉ là phu nhân, tôi có chút chuyện.”
“Cô nói đi.”
“Danh tính của tôi cũng sẽ thay đổi chứ?”
Thẩm Thanh Hương gật đầu.
“Tất nhiên.”
Mộc Thúy Lan âm thầm vui mừng.
ít nhất cô ta cũng thoát khỏi cuộc sống bị người coi thường kia.
“Tôi sẽ sắp xếp, trong hôm nay sẽ cho cô đến bệnh viện của Thẩm gia, đãi ngộ cao nhất.”
Nói xong bà ta đi khỏi.
Mộc Thúy Lan hít một hơi, nhìn xung quanh, xem như cô ta bước đầu tiến tới tương lại.
Trong lòng cô ta suy nghĩ sẽ tìm cơ hội để lấy lại mọi thứ vốn dĩ trước kia là của cô ta.
“Tôi muốn ra ngoài một chút, có được không?”
“Được chứ, mời cô.”
Dù sao Mộc Thúy Lan cũng là lần đầu tiên đến phương Bắc, cũng muốn đi tham quan một chút.
Tại quán nước gần tòa nhà Ban chính trị.
Hồ Cửu đã đợi sẵn, Dung Vị cũng vừa lúc đến.
Cả hai nhìn nhau, Hồ Cửu lạnh nhạt cũng không đứng dậy, càng không nhìn
đến.
“Cậu... vẫn giận tôi.”
Dung Vị mở lời.
“Có gì để giận? Đều đã nhiều năm như vậy... ai cũng nên có trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
“Chuyện Hồ gia lần này, có thể... vì tôi mà.”
Dung Vị cũng không muốn vòng vo, nói thẳng vấn đề.
“Họ tự làm tự chịu, liên quan gì tôi?”.
Tôi biết cậu quen biết với Ngài Tuệ gì kia, cùng Túc Trì. Nếu có thể.”
Nhìn Dung Vị đang cố gắng lấy lòng, nụ cười Hồ Cửu càng sâu hơn.
“Từ khi nào cậu trở thành con chó của bọn họ rồi?”
“Tôi không...”
“Vậy bây giờ là gì? Cậu có tự soi gương xem mình ra thế nào rồi?”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói lời làm Dung Vị tổn thương tự trọng.
“Cậu thì biết gì? Cậu quen biết với kẻ có địa vị, còn cấm tôi không được đầu quân cho người ta?”