“Nếu tôi nói bọn họ đều là thuộc hạ của tôi, cậu tin sao?”
“Hồ Cửu! Tôi công nhận có ganh tỵ với cậu, nhưng cậu là ai mà đòi làm chủ của những người kia.”
Dung Vị liếc Hồ Cửu rồi nói tiếp.
“Cậu tốt nhất giữ miệng lại đi. Còn chút tình nghĩa, tôi khuyên cậu nên lấy lòng họ, một chút danh vị và tự hào cậu còn nếm được.”
Nói xong anh ta nhìn ra cửa kính bên ngoài, có chút chua chát.
“Vẫn là cậu không tin tôi”.
Hồ Cửu cười lắc đầu.
“Hồ gia là tự làm tự chịu. Cậu không cần tìm tôi vì chuyện này.”
“Tôi biết cậu giúp được.”
Dung Vị kiên định.
“Dung Vị... là anh?”
Vừa lúc này giọng nói thanh thúy vang lên gọi tên Dung Vị.
Anh ta cùng Hồ Cửu nhìn lại... chính là Mộc Thúy Lan.
Xem ra trái đất này tròn quá mức rồi.
Nhìn thấy Mộc Thúy Lan xuất hiện ở đây, Hồ Cửu hơi nhíu mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Dung Vị thì hơi lúng túng, khi rời khỏi tù anh ta cũng đã nghe qua chuyện Mộc Thúy Lan cùng Dương Minh Thành.
Cả chuyện bọn họ hãm hại anh ta cùng Hồ Cửu.
Chỉ là hiện tại gặp lại... anh ta không biết phải làm sao để đối mặt?
Mộc Thúy Lan cũng chính là người phụ nữ Dung Vị luôn tâm niệm...
“Em... cũng ở đây?”
Dung Vị hơi lúng túng.
“Chẳng lẽ anh ở đây còn tôi thì không được?”
Mộc Thúy Lan cũng không có chút áy náy.
Cô ta nhìn thấy Hồ Cửu ở cùng Dung Vị, cho rằng bọn họ thân thiết như trước, cô ta càng chướng mắt.
Nhìn đi, sau khi bị Hổ Cửu ra tay không thương tiếc, cô ta mất bao nhiêu tiền mới giữ được gương mặt không tỳ vết.
Mà gia sản Mộc gia cũng theo đó sụp đó, việc làm ăn như bị phong sát.
Sau đó cô có nghe được Hồ Cửu chính là có quen biết với Túc Trì cùng người có quyền lực.
Lúc này Mộc Thúy Lan xem như mình xui xẻo.
Nhưng vừa được Thẩm Thanh Hương nhồi vào đầu những thứ tương lai sẽ ra kia.
Cô ta cho rằng chỉ cần mình bám được một kẻ nào đó có quyền lực, thì có thể chà đạp Hồ Cửu cùng Dung Vị cho hả giận!
“Sao? Ra tù quen chưa? Đến đây làm gì? Không lẽ kiếm cơm”.
Mộc Thúy Lan khinh bỉ cười.
“Xem ra bài học lần trước...cô vẫn chưa sửa đổi.” Hồ Cửu lạnh nhạt đánh giá cô ta.
“Hồ Cửu! Nếu không tại anh thì Mộc gia đã không ra nông nỗi như vậy.”
“Còn có tên bạn bất tài này của anh, ra tù thì sao? Còn làm được trò trống gì? Hay cũng như anh đi theo làm chó cho đám quyền quý?”
Trong thâm tâm cô ta, Hồ Cửu chính là đi theo lấy lòng đám người kia, mới được ưu ái như vậy.
Mà Dung Vị lại chẳng khác là mấy.
“Hừ, thành phố Gia nhỏ bé kia xem như tôi chơi không lại anh. Nhưng ở đây là phương Bắc. Chờ xem! Tôi sẽ chơi chết anh.”
Mộc Thúy Lan vừa nói ánh mắt vừa sắc bén nhìn Hồ Cửu.
Hận! Chính là ánh mắt thù hận!
Sao không hận cho được chứ?