Tỷ như, từng có một phu nhân nổi tiếng là kiều nữ khắp thành phố, người ta đồn rằng không có ai mà cô ta không lên giường cả, cuối cùng cô ta có cơ ngơi riêng.
Tuy mang tiếng một chút, nhưng hiện tại không ai dám động vào bà ta cả, chỉ là nhiều năm trước bà ta đi ra nước ngoài định cư.
Đây là gì?
Chính là tẩy trắng.
Vậy Mộc Thúy Lan tiếc thân thể làm gì? Chỉ khi thân thể này không còn là của cô, thì mọi thứ mới có thể xem như thành công một nửa.
“Thẩm tiểu thư... cô... !”
“Suyt!"
Mộc Thúy Lan cởi bỏ những gì vướng víu trên người Chu Nhiệm, ngón tay linh hoạt lả lướt.
Khuôn miệng xinh xinh của cô ta không ngừng hoạt động ở nơi mà ai cũng có thể nghĩ.
Hít!
Chu Nhiệm hít một hơi, dường như cũng không thể cưỡng lại để mê do cô ta đem lại.
Mộc Thúy Lan nhìn biểu cảm của Chu Nhiệm, cô ta lại cảm thấy vô cùng thành tựu.
Xem ra Tiểu Diêu cũng rất tận tâm, không hề phí tiền học phí nha!
“Nói đi... thích chứ?”
Mộc Thúy Lan kích thích vành tai của ông ta, muốn hắn ta tự miệng nói ra.
Nhưng Chu Nhiệm cắn chặt răng không nói.
Tay của Mộc Thúy Lan cũng không ngơi nghỉ, tiếp tục vuốt ve cả cơ thể ông ta.
Chỉ là, cô đã lột sạch nội y, trên người chỉ độc một chiếc váy hai dây mỏng manh tùy thời có thể rơi xuống, chỉ là vẫn vướng trên người cô.
Nếu là một gã đàn ông nào đó có lẽ đã không chịu nổi mà xé nát chiếc váy kia ra, ăn cô ta ngấu nghiến.
“Chậc chậc... xem này, cố gắng làm gì chứ?”
Mộc Thúy Lan xem Chu Nhiệm như là thử nghiệm đầu tiên của mình, không có ý định dừng lại.
“Phu nhân... nói... không chuẩn bị... sẽ không kịp.”
Ông ta cắn răng chịu đựng, muốn đẩy Mộc Thúy Lan ra.
Nhưng còn chưa làm gì, cô ta đã...
“Á... Thật thoải mái.”
Cả người cô ả ngồi hẳn lên phần thân dưới của Chu Nhiệm, ông ta có một cảm giác sảng khoái tột độ.
Chu Nhiệm rất muốn đẩy cô ta ra, nhưng dù lý trí của ông ta có nghĩ như vậy, thì hành động của ông ta đã bán đứng ông ta.
Cả người ông ta đều phải đung đưa theo nhịp của Mộc Thúy Lan, nhìn Chu Nhiệm như vậy, cô ta vô cùng đắc ý.
Tiếng kêu của cô ta càng lớn, càng vang vọng khắp căn phòng, vô cùng ma mi, lại thấm đầy dục vọng.
“Ưm... anh Chu.. nào...em muốn anh”
Cô ta không quên thêm vào vài câu mà Tiểu Diêu đã chỉ bảo.
“Được...”
Theo bản năng Chu Nhiệm đã không còn phản kháng, ông ta lại vô cùng hưởng thụ, chuyển thành thế chủ động, đẩy Mộc Thúy Lan nằm sấp, sau đó kịch liệt vận động.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!