“Hoàng Đàn ở thành phố Gia truyền tin đến.”
Vẻ mặt Lão Lý hơi khó xử, không biết nói như thế nào.
“Có gì cứ nói thẳng!”
Dạo gần đây tôi cảm thấy mọi người sao lại lắm chuyện khó nói vậy chứ.”
Hồ Cửu cảm thán, từ khí nào mà mọi người cứ hở ra có chuyện gì lại nhìn thái độ của anh chứ?
Anh cũng có phải sư tử ăn thịt người đâu?
“Lục Thạc chuẩn bị kết hôn.”
Hữu Thủ nghe Lão Lý nói xong thì quăng cho ông một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Lão Lý nhíu mày.
“Mọi người đi làm việc của mình đi.”
Tuy thái độ bình thường nhưng Hữu Thủ cảm nhận rõ, dường như Hồ Cửu có chút mất mát.
“Long chủ, Ngài không hỏi chú rể là ai sao?”
“Quan trọng sao?”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ.
Lão Lý nghe được câu hỏi ngớ ngẩn của Hữu Thủ thì quăng một ánh mắt khinh thường cho Hữu Thủ.
Anh ta nhìn thấy ánh mắt Lão Lý thì hơi rụt cổ.
Quả thực người tò mò là anh ta nha.
“Trong nội các có gì mới?”
“Các phe phái dường như đang dần thay đổi.”
Lão Lý nghiêm túc báo lại, cứ như ông ta chưa từng báo truyện trước đó vậy.
Nhìn thái độ cả hai vậy, Hữu Thủ cảm thấy cả hai quá mức giả tạo, gì mà nội các chứ, không bằng đi xem Lục Thạc chuẩn bị kết hôn cùng ai.
“Thay đổi thế nào? Sẵn tiện, ông cảm thấy Vương Khiêm là người thế nào?”
Hồ Cửu nhắc tới Vương Khiêm làm cho cả Hữu Thủ cùng Lão Lý hơi bất ngờ.
“Có thể nói là có tài, có bảo thủ, chỉ là... tính tình này sợ là.”
“Sợ là không cứng quá sẽ gãy, đúng không?”
Lão Lý nghe vậy thì gật đầu, nhìn Hồ Cửu.
Ông đi theo Chiến thần cũng không lâu lắm, nhưng qua tiếp xúc ông thấy rõ, chưa xét tới năng lực cùng thực lực, thì ánh mắt nhìn người của Hồ Cửu vô cùng tốt.
Có thể phân định được, cũng có thể thấy rõ nội bộ trong nội các Ban chính trị có vấn đề.
“Trần gia trả lời thế nào?”
Hồ Cửu chợt nghĩ tới Trần Nghĩa cùng Thẩm Thanh Hương.
“Họ vẫn còn lưỡng lự.”
“Do ông chưa có vị trí vững chắc.”
Hồ Cửu nhìn ông ta cười ẩn ý.
“Ý ngài là..”
“Nếu ông là người đứng đầu Ban Chính trị... thì sẽ khác.”
Nhìn vào góc khuất giá sách, Hồ Cửu cười nói.
“Tôi... sợ là...”
“Ông không tin vào bản thân?”
Ánh mắt Lão Lý hơi do dự, Hồ Cửu nhìn thấy rõ ràng nhất.
“Thật ra tôi chỉ là một con cá ở ao hồ, hiện tại ra biển lớn... cũng có chút chới với.”
Lão Lý thành thật nói.
Ông ta cảm nhận rõ ràng, ở đây tranh đấu nội bộ vô cùng khắc nghiệt, ở thành phố Gia bên kia, suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là vì lợi ích cá nhân, lợi ích gia tộc.
Nhưng ở đây không chỉ có vậy, những thứ lợi ích kia còn nhiều hơn, khó nói hơn, mà đám lão già ở các gia tộc lớn nhúng tay khá sâu vào nội các.
Cho nên khi Lão Lý vào vị trí hiện tại thì có chút bấp bênh, cũng vì ông ta có chút khôn vặt, lại có kinh nghiệm phong phú cho nên nhiều lần cũng xem như có thành tựu.
Nếu như không có trợ lực từ Hồ Cửu, e rằng Lão Lý cũng không chống đỡ được tới giờ.
“Tôi sẽ để Vương Lam Ứng về đây, hỗ trợ ông.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!