Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu (FULL)

 

Cô cứ thế một đường đến sảnh lớn, ra ngoài cửa đã thấy Hồ Cửu chờ mình, 

“Kết quả thế nào?” 

Hồ Cửu chậm rãi hỏi. 

“Đều ổn rồi.” 

Thật ra Lục Thạc cũng không muốn quá nhiều lời, dù sao thì chuyện này cũng có công của Hồ Cửu. Nhưng nhìn đến anh một thân bụi bặm cứ như đầu trộm đuôi cướp cô lại thở dài. 

“Lục Thạc!” 

Một giọng nói uy quyền như ra lệnh kêu theo. Chính là Lục Quân, ông ta cùng Lục Hùng vừa ra khỏi cửa đã thấy Lục Thạc đứng cùng Hồ Cửu. 

Tức giận trong lòng lại bộc phát, thực sự muốn răn dạy Lục Thạc một trận, dù sao cũng là người họ Lục, một cậu cũng không nói giúp ông ta. 

“Có chuyện?” 

Hồ Cửu sắc mặt âm trầm lên tiếng thay Lục Thạc, bản thân cô khi nghe thấy giọng của Lục Quân thì theo bản năng có chút rùng mình. 

“Loại như cậu không xứng lên tiếng, im lặng đứng đó hoặc xéo đi? 

Lục Quân xem Hồ Cửu là tên vô lại không hơn không kém, lại đang bị tức giận áp chế, cũng không ngại đem Hồ Cửu là chỗ trút giận. 

Nhìn thấy vậy, Lục Thạc cũng lên tiếng. 

“Ông nội, dù sao anh ấy vẫn là chồng con, hơn nữa...ông cũng đuổi con đi rồi.” 

“Đuổi mày đi, cho mày biết khôn ra. Đuổi là mày không mang họ Lục rồi sao?” 

Nhìn thấy tình huống căng thẳng, Lục Hùng vội xoa dịu. 

“Lục Thạc à, dù có gì đi nữa thì ông vẫn là ông cháu, cháu vẫn là người Lục gia. Cái này không thể khác.” 

Hồ Cửu vô cùng chướng mắt cái kiểu bề trên thượng đẳng này, nếu họ nghĩ Lục Thạc là con cháu họ Lục, là người họ Lục, vậy sao ngay từ đầu lại đẩy Lục Thạc cho tên Phúc Thái Lâm kia. 

“Hay cho danh nghĩa họ Lục, thế sao lúc đẩy Lục Thạc lên giường tên Phúc thiếu kia, các người không nghĩ Lục Thạc cũng mang họ Lục.” 

Lục Hùng tái mặt, Hồ Cửu nói câu nào câu đó đều đâm vào Lục gia. Quả thực, vì lợi ích Lục gia cái gì cũng dám làm. 

Nhưng Lục Quân cho rằng, lợi ích Lục gia là lợi ích chung, Lục Thạc cũng sẽ có lợi ích chung đó, hy sinh một chút cho Lục gia thì có xá gì. Ông ta tự cho là đúng hùng hổ tiến lên, xỉa cây gậy vào mặt Hồ Cửu cùng Lục Thạc. 

“Chúng mày thì biết cái gì chứ, Lục thi do một tay tao gầy dựng, thân là người Lục gia thì hy sinh một chút cho Lục gia thì đáng gì?” 

Nói đến đây Lục Quân quay sang Lục Thạc, vẻ mặt như người trên dạy bảo. 

“Mày xem đi, thân là con cháu Lục gia, làm gì thì làm đừng làm mất mặt Lục gia, nếu không tao sẽ gạch tên mày cùng người cha vô dụng kia khỏi gia phả.” 

Nghe đến cha mình bị gạch tên khỏi gia phả, Lục Thạc đau lòng không thôi. Cha cô mỗi ngày nhu nhược cũng vì giữ gìn tình thân, không tranh không giành không màng tới mọi thứ. Còn ông nội cùng người nhà kia, lại cứ lần này hết lần khác dùng tình thân mà uy hiếp. 

Lục Thạc mắt ửng đỏ tức giận. 

“Ông nội, con tự hỏi lòng từ trước đến giờ luôn một lòng vì Lục gia, một lòng vì Lục thị. Dù bao nhiêu ấm ức cũng chưa từng than vãn, cha con cũng vì không tranh không cầu, chỉ muốn hòa thuận với cả nhà. Vậy mà mọi

 

Nhấn Mở Bình Luận