“Lão Lý, lâu rồi chúng ta không hàn huyên, xem ra cũng nhớ ông nha. Chúng ta đi uống nước một chút, tôi có chuyện cần ý kiến của ông.”
Hữu Thủ lên tiếng ngăn lại hai người tiếp tục nói sâu.
Nhìn Hữu Thủ, Hồ Cửu chỉ cười, sao anh lại không biết Hữu Thủ là đang lo sợ bên kia nghe lén mọi thứ.
Lão Lý thì nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, có chút quái dị.
“Chúng ta thân nhau lắm sao?”
Nhìn ánh mắt của Hữu Thủ, thì Lão Lý hơi có chút hoài nghi.
“Không thân thì giờ thân, không sao. Đi thôi.”
Vốn Lão Lý làm gì cũng nghiêm túc, xem như cũng có chút tuổi, cho nên với hành vi lôi kéo của Hữu Thủ cũng không vui vẻ gì.
“Ông đi với cậu ta đi! Cố gắng cho cậu ta hiểu cái gì gọi là nhân sinh.”
Hồ Cửu nói xong thì cười ẩn ý.
Mà Lão Lý lại càng mơ hồ, tại sao hôm nay cả hai người này lại lạ vậy thứ?
Ông cũng có nói gì khác lạ sao?
Ngoài chuyện Lục Thạc Vợ cũ của Chiến thần chuẩn bị kết hôn thì có gì đâu
chứ?
Nếu Hồ Cửu không để ý tại sao Hữu Thủ lại có thái độ khó hiểu thế này?
“Đi nhanh nào!”
Nói xong Hữu Thu nháy mắt với Lão Lý, ông ta như hiểu ra có ẩn tình cũng theo Hữu Thủ lên xe.
“Có chuyện gì?”
Lão Lý nhíu mày hỏi.
“Chờ một chút.”
“Lên xe rồi, còn có gì sao?”
Lão Lý bất mãn hỏi.
Còn Hữu Thủ sau khi lái xe một vòng khá xa, đứng lại ở một nơi khá vắng, tìm kỹ càng một lượt, chắc chắn trên xe không có thiết bị gì lạ thì mới thở
phào.
“Trong phòng Long chủ có máy nghe lén.”
“Sao cơ? Vậy mọi chuyện lúc nãy..”
“Người kia đều nghe thấy.”
Hữu Thủ gật đầu giải thích.
“Có biết ai là người làm? Nếu đã biết sao lại không nói tôi?”
Nhìn Hữu Thủ, Lão Lý lại lớn tiếng chất vấn anh ta.
“Ý của Long chủ, tôi làm gì được?”
“Vậy ai là chuột?”
Lão Lý nhíu mày hỏi.
“Đừng nói với tôi là cậu không biết.”
Nhớ lại sự việc vừa rồi, với thái độ kia của Hồ Cửu cùng Hữu Thủ thì ông ta lại cảm thấy cả hai đều đã biết.
“Nói cho tôi biết, Lục Thạc kết hôn với ai?”
Hữu Thủ lại hỏi một câu không có ý nghĩa gì.
“Long chủ còn không quan tâm, cậu lo gì chứ?”
Thật sự Lão Lý cũng lấy làm lạ, ông cũng biết tình cảm Hồ Cửu cùng Lục Thạc, cũng biết rõ tình cảm Bạch Thố dành cho Hồ Cửu.
Nhưng khi nghe Lục Thạc kết hôn, Long chủ lại tỏ ra quá bình thường, đây có lẽ là điều bất thường nhất.
“Nói cho tôi biết chú rể, tôi nói ông biết chuột là ai?”
Nhìn bộ dạng con nít của Hữu Thủ, Lão Lý có chút đau đầu.
“Làm sao một chiến thần uy danh đỉnh đỉnh lại có thể thu nạp cậu chứ?”
Lão Lý nói xong thì lắc lắc đầu.
“Vậy xuống xe.”
Xung quanh đây chính là đồng không mông quạnh, làm gì có xe qua lại, xuống đây thì làm gì bắt xe về được chứ?
Đi bộ sao?
Lão Lý cảm thấy Hữu Thủ đây là cố ý tính toán ông.
Lão Lý ung dung nhắm mắt định thần, cũng không thèm nói chuyện với Hữu Thủ, trước giờ ông ta là kẻ không dễ thỏa hiệp.
“Chỉ là một cái tên mà thôi, ông có cần như thế không?”
“Ông không nói tôi sẽ tự điều tra.”
Hữu Thủ có nói thế nào thì đáp lại anh ta vẫn chỉ có sự im lặng.
“Ông không muốn biết ai là chuột sao?”