Hữu Thủ gật đầu chắc chắn.
Lão Lý nhìn Hữu Thủ thật lâu, sau đó cũng hiểu tại sao Hồ Cửu lại nói câu kia.
Anh chàng này có lý tưởng, có nhiệt huyết, có lẽ ở quân doanh quá lâu, khi được quay lại nơi đây, anh ta quá mức phấn khích.
Từ một người trầm tĩnh lại trở nên nói nhiều như thế, lại còn nhiều chuyện thể này đây.
Mà quan trọng nhất có lẽ lúc này anh ta đã chọc gì tới Long chủ, nếu không cũng sẽ không thuận thế để ông dạy anh ta biết cái gì gọi là nhân sinh nha.
“Hoàng Đàn!”
Lão Lý nói ra cái tên.
Sau đó nhắm mắt, một bộ nghiêm túc vô cùng, không có gì là nói đùa.
“Cậu nên đưa tôi về nội các, có lẽ tôi cần đến Trần gia, chậm trễ thì không tốt lắm.”
“Được!”
Dù sao cũng là công việc, Hữu Thủ chưa bao giờ chậm trễ, huống hồ ở đây chỉ là chỗ tiện để anh ta kiểm tra mà thôi.
Anh ta cũng không có ý vứt Lão Lý ở đây.
Nhưng cái tên Hoàng Đàn làm Hữu Thủ không biết nói sao?
“Tại sao lại là anh ta chứ?”
Hữu Thủ lẩm bẩm.
Nhìn thấy bộ dạng của Hữu Thủ, Lão Lý âm thầm mỉm cười,
“Cậu có thể tự đi hỏi Hoàng Đàn, ý tôi là vậy.”
Nói xong ông ta lại nhắm mắt định thần.
Mà Hữu Thủ nghe xong thì vẫn chưa hết bàng hoàng, chú rể sao có thể là Hoàng Đàn chứ?
Sau khi để Lão Lý ở lại Trần gia, Hữu Thủ cũng không thèm quan tâm xem Lão Lý sẽ về bằng phương tiện gì, cứ thế phóng xe thẳng.
Đúng vậy! Anh ta thực sự đến sân bay muốn về thành phố Gia hỏi rõ.
Rõ ràng Hoàng Đàn thừa biết Lục Thạc là tồn tại thế nào trong lòng Hồ Cửu, lấy ai không lấy lại lấy vợ cũ của Long chủ.
Ngày sau nhìn mặt nhau thế nào chứ?
Càng nghĩ Hữu Thủ càng thấy không cam tâm thay cho Hồ Cửu.
Một chuyến bay quay về thành phố Gia, mà Hoàng Đàn lúc này hắt xì liên tục.
“Không lẽ cảm cúm sao?”
Hắn ta còn đang bận rộn dẹp đi những vật cản mà Hồ Cửu giao phó, cứ thế hắt xì liên tục, mà chờ đợi hắn lại là một cuộc oanh tạc của tên ma đầu ngáo
ngơ Hữu Thủ.
Cùng lúc này trong căn cứ, Hồ Cửu cũng đã ra khỏi phòng, anh ta nhìn Bạch Thổ đang cúi đầu uống nước trong bếp, môi nhếch lên.
“Còn muốn xuống bếp?”
Hồ Cửu hỏi.
“Em... muốn nấu một ít...”
“Bạch tiểu thư muốn về với ông nội, mẹ cô cùng em trai cô không?”
Nhìn Bạch Thố, anh cười lạnh lên tiếng.
“Anh không cần làm như vậy! Có gì nói thẳng.”
Bạch Thố cũng không chịu đựng được dáng vẻ này của anh, quá tàn nhẫn, quá lạnh lùng.
Thật sự là một chiến thần khó gần, không chỉ vậy mà còn là sự kiêu ngạo nhạo báng.
“Nói thẳng với Bạch tiểu thư có chút không quen lắm!”
Anh nói xong ánh mắt xoáy sâu vào mắt cô.
Bạch Thố chợt chột dạ, cúi gằm xuống. Đó không phải là ánh mắt từng nhìn cô.
Lúc còn ở núi Hàng, ít nhất Hồ cứu cũng từng dùng ánh mắt ấm áp với cô.
Chỉ là...
“Phải nói thật lòng là Bạch tiểu thư rất có năng lực, có tố chất!”
Đây là lời khen thật lòng của Hồ Cửu, nhưng khi vào tai Bạch Thố chính là sự chế giễu lớn nhất.
“Anh...”
“Đừng hiểu lầm! Tôi thật sự đang khen cô đấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!