Hồ Cửu hơi lắc đầu, nhìn Lão Hắc.
“Là Bạch Thố sao?”
“Sao có thể?”
Lão Hắc hơi hiểu ra, nhưng chợt giật mình, ít nhất con bé Bạch Thố luôn làm ông vui, cũng không biểu hiện gì.
Lại còn… Rất xứng với Hồ Cửu.
“Bản thân tôi cũng không tin, cho đến khi…”
Hồ Cửu thở dài.
Quả thực một phút nào đó anh cũng từng yếu lòng với Bạch Thố, chỉ là, ở cô gái này tuy là mang cho anh chút ấm áp.
Nhưng ngay từ đầu anh cũng không cảm nhận được từ anh sự yêu thương hay có gì đó gọi là tình cảm.
Chỉ là muốn cảm ơn cô ấy, nên mới…
Nhưng thật không ngờ…
“Nói rõ hơn!”
Lão Hắc vô cùng nghiêm túc, tuy là chuyện khó tin, nhưng ông luôn chọn tin tưởng Hồ Cửu.
Chiến thần là người không chỉ có năng lực mà còn có phẩm chất.
“Bạch Long, cha của Bạch Thố e rằng vẫn còn sống. Thậm chí còn là người đứng sau… mọi chuyện.”
“Không thể nào như vậy được!”
Lão Hắc run run tay.
Ông ta biết rõ Bạch Long, tuy tính cách khác xa Lão Bạch, nhưng ông thân cận với Bạch gia bao lâu nay, sao lại không hiểu được chứ.
“Bạch Long xem như là đứa rất biết chuyện, nó không thể làm chuyện đó.”
Lão Hắc một đời không gia đình, vì lo lắng ảnh hưởng người thân, cho nên luôn coi Bạch Long là con trai.
Có thể nói, năm đó không cho Bạch Long làm Chiến thần cũng là lý do này, một đời Chiến thần không hề đơn giản.
Mà Hoàng Đàn được Lão Bạch giới thiệu kia thì còn quá nông cạn, Bạch Long tuy đủ tố chất nhưng ông lại không nỡ.
Năm đó nếu nó muốn, kiên quyết muốn, ông sẵn sàng nhận nó, việc gì phải bày lắm trò thế chứ?
“Lão Hắc, mọi chuyện đều đã qua điều tra. Không thể sai.”
Hồ Cửu hiểu đây có thể là đả kích với Lão Hắc.
Ban đầu điều tra không ra manh mối, Hồ Cửu vẫn luôn thắc mắc, Bạch Thố xét gia thế, xét năng lực đâu cần làm cho ai, hay bị ai sai khiến.
Một nhà Bạch gia đều được bảo vệ tốt, càng không có chuyện để người uy hiếp.
Cho nên, Hồ Cửu nghi ngờ người Bạch gia, nhưng điều tra một lượt, lại không hề thấy Lão Bạch có gì đó.
Bạch Thường kia càng không có năng lực, Mỹ Họa thì cùng lắm chỉ tham tài, tuy nhiên họ ở núi Hàng lâu vậy rồi, mà ở đây không thể liên lạc bên ngoài.
“Bạch Long… còn sống… vậy Bạch Thố biết?”
“Đúng! Cô ta biết, cô ta đang giúp ông ấy muốn lấy tam bảo vật, ông ta có lẽ cũng muốn mở cánh cửa kia.”
Hồ Cửu gật đầu, cắt đi nguồn hy vọng cuối cùng của Lão Hắc.
“Lão Bạch, cũng biết sao? Ông ấy lừa ta?”
Lão Hắc có chút run rẩy, cả đời ai hỏi ông rằng ông tin nhất là ai?
Không phải Hồ Cửu. Mà chính là Lão Bạch cùng Bạch Long.
Vậy mà…
“Có lẽ ông ấy chưa biết.”
Nói đến đây Hồ Cửu im lặng, có chút chần chừ, cũng có chút không muốn cắt đi tia hy vọng cuối cùng của ông.
“Thật ra thì, Bạch Long muốn mở cánh cửa ấy cũng là điều bình thường.”