“Vậy ông biết Liêm gia?”
“Liêm gia.”
“Không thể. Đó chỉ là một gia tộc nhỏ”
“Nhưng là nhánh phụ gần Bạch gia. Không phải sao?”
Hồ Cửu nhấn mạnh.
“Họ không hề có thực lực, chỉ là một gia tộc buôn bán kinh doanh hàng hải... không thể.”
Nhưng nói đến đây, Bạch Cư nghĩ gì đó, nhíu mày suy nghĩ.
Cảm thấy Hồ Cửu nói không sai, thực lực gia tộc bí ẩn không gọi là sâu, chỉ là khuếch trương tới mức cao.
Nếu như là Liêm gia lợi dụng hàng hải, bành trướng thế lực, thì khác...
Mà Gia tộc bí ẩn này chưa ai rõ họ, điều tra thế nào cũng chỉ có dính tới Liêm gia, mà Hồ Cửu lại điều tra tận gốc gác.
Chứ kể, thời điểm bọn họ phát triển chính là lúc một nhà Bạch gia bị giam cầm.
Cũng có thể nói, Bạch Long chết thì gia tộc này mới nổi lên...
Nếu Bạch Long đứng sau thì thế lực gia tộc bí ẩn đã được xây dựng trước đó, sau đó mới là một màn Bạch Long giả chết...
“Bạch Cư, đến ông còn thấy lạ, thì ông nghĩ xem, Hồ Cửu điều tra rõ ràng... làm sao lại không rõ hơn mấy lão già ở xó núi này.”
Lão Hắc ngồi xuống, ánh mắt buồn, vẻ mặt thất vọng.
“Nếu nó còn sống... sao lại... Bạch Thố thì sao?”
Chợt nhớ tới cháu gái, Bạch Cư vội hỏi.
“Ai là người dạy bảo Bạch Thứ?”
Lão Hắc chợt nhíu mày nghĩ.
“Bạch Long, trước đó vẫn là hai cha con chúng.”
Nói tới đây Bạch Cư triệt để sụp đổ.
“Người giỏi dạy trò giỏi, Bạch Thố một thân năng lực siêu phàm, tôi nghĩ mọi người không nên lo cho cô ấy.”
Hồ Cửu lúc này nhắc tới Bạch Thố càng lạnh nhạt hơn mấy phần.
“Nó lừa chúng tôi? Hai đứa nó...”
Bạch Cư đau lòng... Là vô cùng đau lòng.
“Mục đích là gì?”
Ông không đành lòng, muốn biết rõ.
“Cánh cửa.”
Hồ Cửu ngắn gọn đáp.
Bạch Cư cũng không phản ứng gì, ngồi đó suy nghĩ rất lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, ông mới hoàn hồn lại, mà Hồ Cửu cùng Lão Hắc cũng không nỡ gọi ông.
“Cậu đi đi! Làm chuyện cần làm. Bạch gia luôn là nơi thủ hộ cho Chiến thần, không thể chứa chấp kẻ làm bậy. Cánh cửa đó bao năm này, Bạch gia thủ hộ là chờ người truyền thừa theo tổ tiên để lại.”
“Cậu... không cần hỏi gì tôi cả, cũng không cần nể mặt lão già này. Chỉ là... cho tôi biết kết quả là đủ. Sống hay chết, tôi cần xác nhận rõ.”
“Xin đừng cho Mỹ Họa cùng Bạch Thường biết.”
Nghe Bạch Cư nói vậy Lão Hắc cũng chỉ biết thở dài.
“Xem như Bạch gia trung thành đi! Tôi cũng không có ý định hỏi ý kiến hay nể mặt ai. Chỉ là nhìn vào sự trung tâm của Bạch gia bao năm mà muốn báo ông biết.”
Dáng vẻ Hồ Cửu cũng khôi phục bộ dạng lãnh đạm.
Nói xong Hồ Cửu định rời đi. Nhưng còn chưa bước kịp chân ra đã thấy Hoàng Đàn cùng Hữu Thủ dẫn nhau tới.
“Chuẩn bị quà xong rồi?”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ cũng nhíu mày hỏi.
"Đã đã xong.”
“Xong thế nào?”
Giọng nói lạnh như băng của Hồ Cửu làm cho không khí xung quanh như giảm độ.
“Giao một phần ba bất động sản, cổ phần các công ty lớn thuộc quyền trực tiếp Sunny. Còn có... ừm sau này nếu Hào Danh Đạt có lỗi lầm gì, chắc chắn tay trắng ra đi.”
Hữu Thủ thành thật thuật lại.
Hồ Cửu gật gật đầu có vẻ tạm hài lòng, nhưng nhìn thấy Hoàng Đàn cả người toàn vết thương thì hơi nghi hoặc.
“Cậu... là bị sao?”
Phải biết ở thành phố Gia này, người có thể đánh được Hoàng Đàn có lẽ không có ai.
Chợt nghĩ gì đó, Hồ Cửu nhìn qua Hữu Thủ.
“Hữu Thủ! Tác phẩm của cậu?”
Hồ Cửu nhíu mày, có chút sáng tỏ.