Ai cũng cho rằng Lục Thạc chính là khổ tận cam lai.
Lúc trước cưới một thanh niên ưu tú, chưa kịp làm đám cưới, chỉ vừa đăng ký kết hôn thì Hồ Cửu đã bị phá sản, lưu lạc nơi khác.
Nhiều năm như vậy cũng chỉ thủ hộ ở Lục gia, giờ thì tốt rồi, ly hôn với phế vật lại cưới được một tổng tài.
Đây là may mắn nhường nào?
“Hào tổng, anh xem... trên mạng, cả trên các kênh khác, họ đều nói về chúng ta... này.”
Lục Thạc hơi ái ngại, cô thật sự không muốn nổi bật gì cả, chỉ như mọi phụ nữ, muốn an yên một đời mà thôi.
“Kệ họ, ai bảo vệ của anh xinh đẹp như thế?
Hào Danh Đạt ban đầu cũng thực sự có tình cảm với Lục Thạc, nhưng sau khi Hữu Thủ nói ra điều kiện kia, hắn tự biết phải bám chặt Lục Thạc.
Đời này hắn tuyệt đối không buông tay.
Dù gì Lục Thạc cũng là người phụ nữ xinh đẹp có tiếng, năng lực xem như khá ổn, bây giờ lại là một phú bà.
Hắn có ngốc mới không ôm chặt lấy lòng.
“Nhưng mà...”
“Em đừng lo, anh không ngại, em có gì phải ngại. Cứ chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp hạnh phúc bên anh là đủ.”
Nghe Hào Danh Đạt nói vậy, Lục Thạc cũng yên lòng mỉm cười hạnh phúc.
Trong đáy mắt Lục Thạc lóe lên một chút áy náy với Hồ Cửu.
Quả thực, trước giờ Hồ Cửu cũng rất tốt với cô.
Nhưng cô chợt giật mình, tại sao giờ phút này còn nhớ tới Hồ Cửu chứ?
Vốn dĩ muốn kể Hào Danh Đạt chuyện Hồ Cửu đến tìm cô. Nhưng bây giờ cô lại không muốn nói.
Xem như không có gì đi!
Bắt đầu cuộc sống mới là tốt nhất.
Lúc này, Hồ Cửu cũng không có quay về căn cứ, cũng không về phương Bắc, anh âm thầm đứng trước khu biệt thự Long Thăng.
“Long chủ.”
“Anh Hồ...”
Hoàng Đàn cùng Hữu Thủ có chút không nỡ, nhưng cũng không biết phải nói
gi.
“Sao thế?”.
Hồ Cửu nhìn bọn họ, cười hỏi.
“Nhìn tôi có gì không ổn? Chỉ là muốn hoài niệm một chút.”
“Hay là anh đi giành lại đi.”
Hữu Thủ đề nghị.
“Ngốc à! Long chủ mà phải giành? Cứ thế cướp thôi, tranh với chả giành gì
Hoàng Đàn huých tay Hữu Thủ.
“Yên lặng đi!”
Nhìn cả hai nói đến đau cả đầu, Hồ Cửu lên tiếng để họ yên tĩnh bớt một
chút.
“Hồ Diệu Thái mấy ngày nay không an phận rồi. Có lẽ ông ta đang nôn nóng đưa Hồ gia quay lại đường đua chính trị. Dọn dẹp triệt để bọn người Hồ gia
di!"
“Hồ Lâm bên phía Đông cứ đợi tôi đến xử lý sau!”
Nhìn khu Long Thăng, phía xa là biệt thự Nhật Hạ, lòng Hồ Cửu trùng xuống, nhưng không hề ảnh hưởng tới quyết định của anh.
“Tới lúc dẹp dọn đống rác còn lại rồi.”
Hồ Cửu tựa người vào chiếc xe địa hình cũ kỹ của mình, ánh mắt vẫn nhìn về phía biệt thự đó.
“Dung Vị... thì sao?”
Hữu Thủ chợt hỏi.
Nếu dọn dẹp Hồ gia, vậy Dung Vị xem như xong rồi.
“Tới biệt thự Bạch Nguyệt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!