Chỉ khi nào Dung Vị được đảm bảo bình an, thì lúc đó mới tính.
“Hồ Cửu, con nói xem, chúng tạo nghiệp gì thế này?”
Tuyết Ngụy nhìn Hồ Cửu, lại nhìn về phía cửa, đau lòng khóc ngất.
“Cũng chỉ hi vọng vậy.”
Dung Thất nhìn Hồ Cửu gật gật đầu.
Trước giờ ông là người chống đỡ mọi thứ, cho nên hiện tại ông càng không thể gục ngã.
Nhìn người đàn ông già nua kia, Hồ Cửu cảm giác ông có thể chống đỡ được cả thế giới.
Có đôi lúc một chiến thần, một Long chủ cũng cảm thấy vô cùng bất lực.
“Cha mẹ nuôi ở đây đi, con đi xem tình hình, có gì sẽ báo ngay.”
Dung Thất nghe Hồ Cửu nói vậy thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vừa ra khỏi phòng, anh nhanh chóng gọi Hữu Thủ, muốn xác nhận đại sự Lâm Dực có thể có mặt đúng giờ.
“Long chủ, người yên tâm, chúng ta sẽ đưa đại sư đến đúng giờ.”
Đầu dây bên kia vô cùng gấp gáp.
Chợt!
Hồ Cửu nhớ ra, trong kho tàng các thuật pháp nâng cao, có một thuật gọi là bảo toàn thuật.
.
Thuật này có thể mở ra một không gian cho người thi triển, làm cho thời gian trên cơ thể người này đứng lại.
Nếu có thể thi triển thuật này, vậy thì Dung Vị có khả năng chờ được đại sự tới rồi.
Chỉ là... Hồ Cửu chưa từng thử qua, cũng chưa từng chú tâm với thuật này.
“Phải thử.”
Anh nghĩ vậy nhanh chóng tới phòng cấp cứu, chờ y tá đi ra ngoài thì giữ cửa đi vào.
Mà cảnh này đều được Lục Thạc nhìn thấy.
“Anh ấy... vào đó làm gì?”
Lục Thạc lại nghĩ rằng có lẽ quá lo cho Dung Vị mà Hồ Cửu nôn nóng sao?
Cô cũng tìm cách đi theo, dù sao cô cũng không muốn Hồ Cửu làm chuyện ngốc nghếch.
Hồ Cửu quả thật nhìn thấy cả người Dung Vị toàn máu, nhất là ở hai chân, vì mắc kẹt quá lâu nên phần chân dưới tím tái.
“Cậu.”
Nghĩ tới Dung Vị là vì mình mới chạy tới tìm Lục Thạc, lòng Hồ Cửu lại vô cùng không nỡ.
Hồ Cửu đi đến, mặc kệ mọi người tròn mắt nhìn anh,
“Này anh kia, đây là nơi cấp cứu, này.”
“Không được lại gần.”
Các ý tá nhanh chóng ngăn cản.
"Tôi chỉ cần một phút thôi.”
Ánh mắt Hồ Cửu lạnh băng, làm cho các y tá lùi lại một chút.
“Triển thuật.”
Mặc kệ ánh mắt của bọn họ, anh giờ đã không còn nghĩ nhiều như vậy, biết thì biết, xem anh là kẻ quái dị cũng được, nhưng anh phải cứu được Dung Vị.
Hàng loạt động tác thủ ấn, một ánh sáng mờ nhạt bao trùm lấy Dung Vị.
“Xong rồi. Không làm phiền các vị.”
Các y tá ngơ ngác không rõ chuyện gì, họ có nhìn nhầm không, cả người bệnh nhân như phát sáng.
Hồ Cửu nói xong thì quay người đi ra, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa đã thấy Lục Thạc đứng đó.
Cô ở đó, nhìn thấy tất cả.
“Anh...”
“Ra ngoài thôi.”
Hồ Cửu nắm tay cô, cùng ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vừa lúc này Hào Danh Đạt nhìn thấy, Lục Thạc chột dạ gạt tay Hồ Cửu ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!