“Hiện tại chưa rõ vị trí của những quả bom đó, có lẽ hơi mất thời gian một chút.”
Túc Trì hơi nhíu mày, cảm thấy hơi khó khăn.
Tuy có thể xác định có khối lượng bom ở đây, nhưng ở chỗ nào, bảo dưỡng ra sao thì có lẽ... phải mất thời gian đi tìm.
“Dưới ao sen.”
Bạch Thố lau nước mắt nói.
Cô nhìn Hồ Cửu, như muốn anh hiểu cô đang lựa chọn anh.
“Bạch Thổ... cô.”
“Tôi biết lúc trước là tôi cố chấp, tôi sai. Nhưng tôi muốn sửa sai.”
Bạch Thố nhìn Túc Trì, ánh mắt kiên quyết.
Nhưng bên này Hồ Cửu vẫn im lặng, không nói gì.
Nhìn một màn như vậy, Lục Thạc cũng biết chuyện tình nghiêm trọng, ánh mắt cầu khẩn hướng Hồ Cửu.
“Hồ Cửu, cô ấy... cũng là bất đắc dĩ. Nếu như em chọn, em cũng sẽ chọn... cha mình mà.”
“Bản thân em... cũng đã có lúc chọn sai.”
“Bỏ qua cho cô ấy!”
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu lại nhìn Bạch Thổ.
Quả thực có đồng cảm với Bạch Thố.
Chỉ là...
“Nhưng... Bạch Thổ, tôi có thể xem như không có gì, cũng có thể làm lơ mọi thứ. Chỉ là... tôi cũng như cô, đã lựa chọn lại, tôi muốn trân trọng Hồ Cửu. Thật sự cũng không muốn có người khác xen ngang giữa tôi và anh ấy nữa.”
Nói đến đây, Lục Thạc cúi đầu một chút, cảm giác bản thân có hơi ích kỷ. Nhưng có thực sự không muốn đánh mất Hồ Cửu.
Anh luôn ưu tú, chỉ là cô không nhận ra.
Túc Trì vì là người tới ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng chưa biết là có chuyện gì.
Ánh mắt nhìn Lục Thạc có chút khinh thường.
“Là cô trân trọng anh ấy hay địa vị Chiến thần?”
“Túc Trì!”
Hồ Cửu nghiêm giọng.
“Tôi không cho phép bất kỳ ai nói lời không tốt với vợ tôi.”
Nghe vậy Túc Trì cũng im lặng, không nói thêm, nhưng ánh mắt là sự không thích.
Trong lòng anh ta rõ nhất, Lục Thạc chính vì nhìn không hợp mắt chuyện Hồ Cửu lông bông, cho rằng anh không tiền đồ mới tìm người khác.
“Túc Trì! Chẳng phải cậu cũng tha thứ cho Bạch Thố hay sao?”
Hồ Cửu nhíu mày nói.
Anh nhìn ra Túc Trì tuy là giữ khoảng cách, tỏ ra không quan tâm, nhưng quả thực anh ta không hề tiếp tục trách Bạch Thố.
Có thể nói anh ta... cũng tha thứ cho Bạch Thổ.
“Một người đàn ông, không có gì, làm sao có thể làm cho người phụ nữ của mình yên tâm nương tựa.”
“Phụ nữ đòi hỏi một người có khả năng làm bờ vai cho cô ấy, cũng là đúng thôi.”
Hồ Cửu nói, làm cho Lục Thạc bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Bạch Thố lộ lên tia hâm mộ, sau đó là chấp nhận.
Cô biết, ngay từ giây phút cô lựa chọn làm việc cho cha mình, không nói sự thật với Hồ Cửu.
Bản thân cô đã không còn tư cách nữa.
“Tôi dẫn mọi người tới chỗ quả bom”
Bạch Thổ kiên định lên tiếng.
Cả Túc Trì, Hồ Cửu cùng Lục Thạc cũng bất ngờ, mọi người tập trung ánh mắt lên người cô
“Cô... vẫn rất nguy hiểm. Nếu như chúng tôi không thành công, sợ là..”
Túc Trì cũng không muốn nhắc tới cầu sau.