“Tôi còn đang chờ bọn người kia bảo hộ tôi đấy.”
Hồ Cửu ánh mắt nghiêm trọng, ‘bọn người’ kia trong miệng Bạch Long chính là đám người ở Ban Chính trị.
Trước đó Ôn chủ tịch từng tìm anh thương thảo chuyện có thể thử nghiệm thuốc sinh học lên quân nhân.
Có thể tăng năng lực chiến đấu, tuy có chút tác dụng phụ nhưng không đáng, có thể làm giảm nguy cơ tử vong.
Nhưng anh không cho phép.
Thuốc thì dù là gì cũng có ít nhất ba phần độc.
Huống hồ, chiến tranh với anh mà nói là để bảo vệ Đông Uy khỏi sự xâm lược, khỏi sự uy hiếp lăm le từ bên ngoài.
Không phải là nơi chỉ có chém giết vô tình.
Dù là đến đâu quân nhân của Chiến thần đều không được tàn sát người vô tội, người dân của kẻ địch.
Họ cũng là người, cũng có gia đình, mà bản thân họ cũng không muốn chiến tranh.
Cho nên hành động dùng thuốc lên người quân nhân là tàn nhẫn với họ, thuốc kia chắc chắn không tốt đẹp gì, nếu như biến thành quái vật vô cảm thì nguy hiểm cho người vô tội.
Xem ra bọn họ đã đạt thành thỏa thuận gì đó.
“Chiến thần, tôi tới kịp lúc.”
Từ Chấn Nam quân phục chỉnh tề, bước lên chào Chiến thần nghi thức cao nhất.
“Không cần để ý. Làm sao phá cửa kính này, tháo bom nhanh chóng.”
Hồ Cửu uy áp ra lệnh, bây giờ an nguy của bọn họ còn có cả người dân đang ở đây.
“Cửa kính cường lực, mất năm tới mười phút mới có thể phá được.”
Từ Chấn Nam cùng các thuộc hạ kiểm tra sau đó kết luận.
“Không thể, cần nhanh hơn.”
Nhìn quả bom nằm trong lồng kính kia, con số điện tử đang bắt đầu nhảy, cũng là nói sinh mạng của họ tính bằng còn số kia.
“Còn hai mươi phút, hay ngài rời đây nhanh nhất có thể, với tốc độ của ngài có thể rời khỏi bán kính ảnh hưởng.”
Từ Chấn Nam lo lắng.
“Tôi là mạng còn các cậu không phải? Người dân bên trên không phải mạng?”
Ánh mắt lạnh lùng của Hồ Cửu bức ép bọn họ cúi đầu.
Rất lâu rồi Hữu Thủ cũng Từ Chấn Nam không còn bị uy áp to lớn này đè ép.
“Nghĩ cách đi, tìm mọi cách phá vỡ nó đi.”
Hồ Cửu nghiêm giọng ra lệnh.