Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu (FULL)

Nghĩ đến đây, Hồ Cửu có chút mệt mỏi.

Từ nhiều năm trước, bị người hãm hại bỏ đi biệt xứ anh cũng không thấy mệt mỏi gì cả, chỉ có chút khó chịu khi bị người hãm hại.

Lúc đó anh vẫn có lòng tin, mọi thứ anh đều có thể làm lại, chỉ cần đảm bảo một đời an bình.

Một cuộc sống vô ưu vô lo thì những thứ anh đang trải qua cũng không sao.

Chỉ là hiện tại…

Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Anh Hồ Cửu…”

“Chiến thần…”

Hữu Thủ nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu thì vô cùng lo lắng, trước giờ dù thế nào thì Chiến thần chưa từng lộ ra vẻ mặt này.

Hôm nay sao lại…


 

Nhất là từ sau khi nói chuyện với Hồ Lâm.

“Người Hồ gia, bảo vệ họ an toàn không chết là được!”

“Nhưng Hồ gia chắc chắn không con, cho bọn họ nếm mùi thế nào là bị chà đạp dưới đáy xã hội đi.”

Hồ Cửu ánh mắt lóe lên tia sắt lạnh.

Nếu chuyện kia không ai biết, anh cũng không muốn bất kỳ ai biết nữa, bản thân biết được sự thật xem là ổn rồi, anh cũng muốn nhận người thân, càng không muốn làm rối tung cuộc sống của người khác.

“Vâng.”

Hữu Thủ chỉ nghiêm túc đáp, không dám hỏi nhiều, vì anh ta hiểu rõ những lúc thế này không phải đùa giỡn.

“Tên Tuệ kia thế nào rồi?”

“Ở bên…phòng phía dưới.”

Giọng hơi ngập ngừng.

Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.


 

Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.

Hữu Thủ nhớ tới tên Tuệ kia khi nhặt về quả thực quá kinh khủng.

Chỉ cần nghĩ tới anh ta cũng cảm thấy hơi rợn người, trên chiến trường kẻ mất tay kẻ mất chân không ít.

Nhưng khủng bố như kia… biến thái như kia… Hữu Thủ quả là có chút rợn người.

“Nhưng mà… hắn ta quá kinh khủng.”

Hữu Thủ không tự chủ cảm thán một chút.

“Tự thân dùng thuốc, lực đánh không nhẹ, gãy vụn tứ chi là bình thường. Còn chưa nhìn qua người bị thương tật cả tứ chi?”

Hồ Cửu liếc mắt nhìn Hữu Thủ, cảm thấy anh ta ngày càng nhát gan phải không nhỉ?

“Nhưng lần này khác…”

Hữu Thủ muốn giải thích.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên để Hồ Cửu nhìn một chút, dù sao anh ta không biết dùng lời gì để nói.

“Đi thôi!”

Hồ Cửu cũng thay đổi sắc mặt, đi tới căn phòng khác.

Vì đây là một căn cứ được xây dựng dưới lòng đất, cho nên hơi ẩm ướt, ánh sáng hoàn toàn dựa vào đèn sáng.

Cho nên không gian không thoải mái, ẩm thấp, lại khó chịu vô cùng.

“Là hắn?”

Hồ Cửu cũng hơi giật mình, anh thầm nghĩ đây chắc chắn là tác dụng phụ của loại thuốc kia.

Nhấn Mở Bình Luận