“Các anh cảm thấy quán bar không có Coca thì cần tồn tại sao? Đó là nước uống phổ biến
nha.”
Vừa nói Hồ Cửu vừa lắc đầu, cảm giác như có gì đó vô cùng đáng tiếc.
Tên phục vụ vẫn cảm thấy có phải Hồ Cửu thèm Coca đến điên rồi không?
Nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm hét lớn.
“Sa đại ca, anh cứu em với. Tên này đòi phả X.0 của lão đại đó.”
Tên mặt sẹo kia là Sa đại ca, hắn nổi tiếng là đứng đầu đảm đâm thuê chém mướn này. Cũng là tâm đắc của Lão Trư.
“Sai rồi. Phải nói cho đúng chứ.”
Hồ Cửu hơi nhíu mày lắc đầu, tỏ vẻ tên phục vụ kia đã nói sai ý mình.
“Phải nói là, nếu Lão Trư không đến, tôi mới sang bằng quán này. Vậy...là ông ta không đến thật sao? Đáng tiếc thật”
Lại là hành động lắc đầu như tiếc nuối, càng là tên Sa đại ca tức giận.
“Lão đại của tao không phải để mày hô to gọi nhỏ.”
đồ vậy sao? Nhưng ở đây không có Coca. Mà bọn họ lại không quyết được, chỉ có thể tìm Lão Trư gì đó mà thôi.”
“Mày..”
Giọng điệu của Hồ Cửu như trêu tức Sa đại ca.
Tên phục vụ lại âm thầm kêu không ổn, tên này có vấn đề thần kinh sao?
Hắn chấp niệm một lon Coca tới vậy?
“Còn năm phút. Nếu Lão Trư gì đó không đến, thì ngày mai ở thành phố Gia không hề tồn tại quán bar 1.0 nữa.”
Câu nói nhẹ nhàng của Hồ cửu như một kích đánh vào lòng Sa đại ca.
Hắn trước giờ đâm chém ngang dọc cũng chưa từng thấy cái cớ gây sự vô lý đến vậy.
Thấy Hồ Cửu lại chỉ có một thân một mình thì lại càng cảm giác sỉ nhục, cả đám người không làm gì một tên bắt ôm.
“Mày nên cầu phúc cho bản thân đi.”
Sa đại ca vừa dứt lời đã ra hiệu cho tốp người áo đen đầu tiên tiếng lên.
Bọn họ cầm gậy, mã tấu hăm he xông tới chỗ Hồ Cửu, nhưng anh cũng không đứng dậy, động tác đánh đấm của anh vẫn giữ ở vị trí ngồi.
Từng tên nằm la liệt trên đất, nhìn tình trạng kia, không gãy tay cũng gãy chân, vô cùng thảm.
“Hừ, cũng có chút bản lĩnh. Nhưng vào 3.0 gây chuyện thì dù mày là ai, chỉ có đường chết.”
Sa đại ca này trước giờ xông pha chưa từng phải gặp cảnh này, dù ra sao hôm nay phải lấy thể diện cho Lão Trư.
Nếu không ngày mai cả thành phố Gia đều sẽ cười vào mặt họ.
“Lên”
Nhưng cũng lúc này, ánh sáng chói mắt rọi vào mặt đám người áo đen, một đoàn người mặc quân phục, trang bị khí giới đầy đủ nhanh chóng đi vào.
Dường như còn có tiếng trực thăng bên ngoài.
Sa đại ca trong lòng thầm thốt lên có gì đó không ổn.
Trước giờ cùng lắm chỉ là đến cảnh sát giải đi vài hôm Lão Trư lại lo cho họ ra ngoài. Còn kia có khác gì lính đặc chủng đầu chứ, cần tới mức vậy sao?
Họ cũng không làm gì quá đáng nha.
“Thưa ngài, chúng tôi có mặt”
Vị đội trưởng đội đặc công hành lễ quân đội với Hồ Cửu, những người ở đây đều tròn mắt, trong lòng tự cầu nhiều phúc.
Động tới người không nên động rồi.
“Trong vòng bao lâu có thể sang bằng cái quán này?”
Đội trưởng Ngụy nhìn kết cấu một chút, lại nghiêm giọng đáp.
“Không quá hai mươi phút.”
“Được, đem người kẻ này về căn cứ, giao cho Hữu Thủ, cậu ta biết phải làm gì?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!