“Camera ở khu Long Thăng cùng bên Bạch Nguyệt, phả hoàn toàn dữ liệu đi. Đảm bảo bọn người kia không biết ai đã làm.” Giọng nói gấp gáp.
Hồ Cửu khởi động xe sau đó dặn tiếp: “Dữ liệu đi lại tốt nhất hủy đi. Còn có gọi bên Túc Trì, đảm bảo nơi ở an toàn cho gia đình họ. Tôi tự đưa họ đến.”
Nói xong không chờ Hữu Thủ đáp lời đã chạy mất.
Hữu Thủ nhanh chóng làm việc mà Thiết Soái đã giao, nhưng cũng vừa lúc Hồ Cửu đưa đám người kia ra khỏi cửa, Lục Thạc vừa đi vào đã thấy anh đi cùng một cô gái nào đó.
Cô không nhìn rõ, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Lại thêm khi vào bên trong lại thấy Hữu Thủ như đang bận rộn làm gì đó, Lục Thạc định hỏi han, nhưng vẫn chưa kịp tới gần, thì Hữu Thủ đã lên xe khác đi thẳng.
Trong lòng Lục Thạc hơi khó chịu, nhưng cũng muốn đợi Hồ Cửu về nhà mới hỏi sau.
Lục Thạc vừa xuống xe vào biệt thự thì lại đụng phải một người đàn ông lịch lãm, khí chất bá đạo, trên người lại toát ra một cỗ khí lực rất dễ chịu.
“Xin lỗi, và phải ngài.” Lục Thạc lịch sự giữ khoảng cách.
Người đàn ông kia nhìn Lục Thạc bằng ánh mắt tìm tòi, cũng không hiện lên ý xấu, chỉ đơn giản muốn xem cô gái này là ai?
Hắn ta dường như chỉ thấy Lục Thạc đơn thuần, không giống người tâm cơ, trên người hoàn toàn không có dấu vết kết giới, cũng hạ xuống phòng bị.
“Xin lỗi vị tiểu thư đây mới đúng, tiểu thư là..” Hoàng Đàn lịch sự hỏi Lục Thạc.
Quả thực Hoàng Đàn cũng biết có người chuyển và khu biệt thự Nhật Hạ này, có thể ở đây không chỉ là có tiềm lực tài chính, mà phải là người có thân phận.
Vì cây cao đón gió, mà nhìn nữ chủ nhân biệt thự này có vẻ quá mức đơn thuần, không hề tâm cơ, hoặc là nói người trước mặt giả vờ quá mức cao siêu.
Nhưng Hoàng Đàn đánh giá một hồi thì cũng không nghĩ cô gái trước mặt có thể giả VỜ được.
“Con gái, về rồi sao?” Lục Chỉ lúc này vừa mở cửa.
Ông nhìn thấy Hoàng Đàn đứng trước cửa thì hơi bất ngờ, người này quá lạ mặt, trên người lại toát lên vẻ thần bí khó có được.
“Đây là..." Lục Chỉ nhíu nhíu cái trán nhăn nheo của mình.
Bộ dạng Lục Chỉ hơi khắc khổ, lại thêm nhiều năm sống ở Lục gia bị họ coi thường, cúi đầu đã quen. Nhìn ông cũng không có khí chất gì của hào môn, cũng chỉ là một ông lão bình thường không thể bình thường hơn.
“Chào ông, tôi chỉ là vô tình đi tới, vừa vặn đụng phải tiểu thư đấy. Tôi thành thật xin lỗi.” Hoàng Đàn cũng lịch sự lên tiếng.
Nhìn cha con hai người trước mặt không giống là kẻ tâm cơ, càng không giống là kẻ biết gì đó về kết giới cùng trận pháp. Trong lòng Hoàng Đàn lại buông lỏng một chút, điều này có thể khẳng định kẻ cứu Bạch Thố cùng gia đình cô ta lại là một kẻ khác.
“Không sao cả. Anh muốn tìm ai sao?” Lục Thạc nhìn Hoàng Đàn, cảm giác người đàn ông này có chút nguy hiểm.
Nhưng vì phép lịch sự, cô cũng không tiện đuổi người khác đi thẳng, cũng chỉ hỏi han lấy lệ. Trong lòng cô hiện tại chỉ có hình ảnh Hồ Cửu đi cùng một cô gái khác.
“Không, tôi nhà tôi cũng ở khu này, chỉ là mới đi công tác xa về, thấy có hàng xóm mới nên có chút tò mò.” Hoàng Đàn lấy lý do vô cùng hợp lý, không thể bắt bẻ.
Lục Thạc cũng chỉ cười trừ cho qua, nghe đến hàng xóm thì lại nhẹ nhõm hơn, ít nhất cũng không ảnh hưởng gì.
“Vâng, rất vui được làm quen anh, tôi là Lục Thạc, đây là cha tôi.” Lục Thạc cũng nở nụ cười lấy lệ giới thiệu cho phép.
“Chào ông Lục, Lục tiểu thư, nếu đã làm quen sau này có gì giúp đỡ thêm. Tôi xin phép còn có việc.” Hoàng Đàn cảm thấy những người này cũng không phải là mối quan tâm của hắn, nên cũng kiếm cớ rời đi nhanh chóng.
Hoàng Đàn thực sự muốn xem ai có gan lớn dám phá hủy kết giới hắn dày công xây dựng, còn mang đi người của hắn.
Trong lòng hắn dâng lên dự cảm không tốt, từ khi nào mà ở thành phố Gia lại có người ẩn thân lợi hại như vậy. Trừ lão già Hắc Cảnh ra, thì sẽ không có ai ở đây am hiểu ẩn thuật cùng kết giới.
Nhưng lão già Hắc Cảnh kia từ lâu đã không màn sự đời, ẩn thân ở khu biệt thự nằm sâu trong núi cao trên núi Hàng.