“Vâng Thư ký Liêm nhanh chóng đi làm việc.
“Hừ, tốt nhất các cậu cứ yên phận, nể tình bạn bè tôi sẽ không làm khó, nếu không...” Hắn ta tự nói rồi nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Phó Chủ tịch Dương, giờ này sao lại còn ngồi đây chứ?” Giọng nói một người đàn ông vang
lên.
“Anh đừng nói nữa, không rõ là chuyện gì sao lại thay Chủ tịch thành phố. Trong khi tôi là Phó chủ tịch còn không biết. Đừng nói là anh chơi tối” Dương Minh Thành gằn giọng nói.
Người đàn ông kia nhếch môi cười, tùy tiện ngồi đối diện hắn ta. Sau đó, người đàn ông này rút ra một điếu thuốc, định bật lửa.
“Ở đây cấm hút thuốc.” Dương Minh Thành nhắc nhở.
Người kia lại cười rồi bỏ thuốc xuống.
“Sao nào? Cảm thấy lo lắng? Chuyện kia quả thực tôi không hề biết, nhưng tra không ra thông tin chứng tỏ đối phương có thực lực” Người đàn ông vẫn cảm thấy không có gì.
“Đến giờ này mà anh còn cảm thấy không có gì sao?" Dương Minh Thành thật muốn đấm hắn.
“Phó chủ tịch Dương à, còn tôi ở đây anh lo gì chứ? Dù đối phương là ai tôi cũng thấy thú vị, anh không tin tôi sao?” Người đàn ông đó vẫn thái độ bất cần mà nói.
“Hoàng Đàn, đừng nghĩ là muốn làm gì làm, bây giờ bầu trời này chia hai chủ rồi. Tôi còn hơn quyền Chủ tịch sao?” Dương Minh Thành bất mãn.
Hoàng Đàn nhìn Dương Minh Thành, cảm thấy người này cũng có tố chất, rất biết giẫm đạp tiến lên.
Cũng chính vì vậy mà Hoàng Đàn muốn bồi dưỡng cậu ta, dù sao có thêm nhiều tai mắt không phải là chuyện xấu.
Bồi dưỡng người hữu ích cũng có ích cho hắn làm những chuyện khác.
“Dung Vị sắp ra tù.” Dương Minh Thành có chút lo lắng.
“Cải tạo tốt, ra sớm, điều bình thường thôi.” Hoàng Đàn không cho rằng chuyện này có gì phải lo lắng.
“Cậu nên lo lắng chuyện tại sao một đêm mà đám xã hội đen cùng hắc bang của thành phố Gia đều biến mất. Ngay cả Lão Trư cùng Lão Thương lại là người đi đầu là gương, cậu không thấy lạ sao?” Điều này mới là điều mà Hoàng Đàn suy nghĩ.
Hắn cảm thấy chuyện Bạch gia cùng chuyện kia có mối quan hệ gì đó, tuy phương thức khá khác nhau nhưng Hoàng Đàn mãnh liệt cảm thấy gặp đối thủ đáng gờm.
Trong lòng hắn có chút lo lắng, nhưng cũng không còn cách nào, hiện tại dù là chuyện Bạch gia hay là chuyện đám hắc bang hắn cũng không tra ra gì cả.
“Lão Trư cùng Lão Trường làm sao có thể tẩy trắng, họ không cần lợi ích nữa sao?” Dương Minh Thành nghi ngờ hỏi.
2
Hoàng Đàn nhìn hắn, cảm thấy kẻ này cái gì cũng tốt chỉ là thiếu chút định lực.
“Dường như tất cả thế lực hắc bang đều muốn tẩy trắng, cậu có thể xem. Công sức đều đổ lên vị Chủ tịch thành phố mới kia.” Hoàng Đàn nghiêm túc nói.
“Hừ, lại còn có chuyện này.” Dương Minh Thành đen mặt.
Chủ tịch thành phố mới đến muốn làm gì đó để có lòng tin người dân cũng cần thời gian, còn phải xoay quanh một vòng giao tiếp xã giao.
Vừa về đã có công dâng tận bàn, quá mức bất công rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!